Đông Thành
Thời gian trước từng có vài trang báo kinh tế lá cải đăng tin:
“Chủ tịch tập đoàn nhà họ Diệp – Diệp Vương – có con ngoài giá thú”
Tuy nhiên được vài ba bữa thì không còn thông tin nào về chuyện này nữa.
Ở một căn biệt thự hoành tráng dưới phía Nam, có một người phụ nữ đang điên cuồng phát tiết trong nhà. Bà ta không ngừng đập đồ rồi chửi mắng người làm vì không gọi được cho người chồng.
Ban Đông khi ấy vẫn còn nhỏ. Anh vừa về nhà thì không khỏi hoảng sợ vì cảnh tượng đổ bể trong nhà.
“Mẹ”
Bà ta vừa nghe thấy tiếng gọi trong trẻo ấy liền gạt đi nước mắt rồi lao lại ôm cậu, đôi tay vuốt ve sờ má cậu rồi nhẹ nhàng nói:
“Đông của mẹ về rồi hả? Con ngoan của mẹ! Con gọi thử cho ba con được không?”
Dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng linh cảm của một đứa trẻ cho anh hay gia đình anh lại có chuyện. Còn nhớ cách đây vài tháng ba mẹ anh vừa cãi nhau một trận linh đình, thậm chí ông còn tát cho bà một cái thật đau. Căn nhà khi ấy không khác gì một bãi chiến trường.
Anh nghĩ người lớn thật ích kỷ, tại sao chuyện của họ lại ầm ĩ đến nỗi làm đá động đến đứa con không liên can gì như anh?
“Con đàn bà ấy! Con hồ ly ấy!”
Mẹ anh khi đó đã lặp đi lặp lại mấy câu này trong lúc tranh cãi.
“Ngô Thái Hoa, tôi cấm bà nói nữa!”
À… thì ra ba anh có người phụ nữ khác.
Không biết hôm nay lại có gì đây.
Bác quản gia giúp cậu gọi cho người đàn ông tên Diệp Vương này. Anh cầm máy nghe, sau hơn nửa phút thì chỉ còn lại tiếng tút tút kéo dài.
Mẹ anh không giấu nổi sự thất vọng. Bà nắm chặt tay anh than trách vài câu vô lý:
“Sao con không gọi cho ba hả? Con không thương mẹ đúng không?”
“Nhưng mà ba đâu có bắt máy đâu”
Câu nói ngây thơ của anh như ngòi lửa châm thêm vào sự phẫn uất của người đàn bà bị chồng phản bội này.
“Không bắt thì kiếm cách đi chứ!!!”
Mẹ anh hét lớn lên một cách mất kìm chế.
Ban Đông sợ hãi lui lại, đôi mắt anh ẩn hiện sự khó chịu cùng bất lực. Mẹ anh điên thật rồi.
“Lại đây mẹ xin lỗi. Đông của mẹ là độc nhất, không ai được đụng đến vị trí độc tôn của con mẹ hết!”
Bà ta lại quay ra dỗ dành con mình. Đúng vậy! Khó khăn lắm bà mới có được một đứa con trai nối dõi cho dòng họ Diệp, củng cố vị trí của mình. Bà không cho phép ai làm lung lay nó. Con tiện nhân đó bây giờ còn dám sinh ra một đứa con với Diệp Vương. Lần trước khi bà phát hiện ra chuyện ông ta giấu bà nuôi con hồ ly đó bên ngoài, bà đã sống chết đòi cho người xử lý con ả. Kết quả là Diệp Vương cao tay, cho người đem con đàn bà đó đi rồi bên đây giam lỏng bà với vô số người theo dõi.
Hàng trăm hàng ngàn lần bà cũng không thể tin được ông ta lại vô tình như vậy.
Mỗi lần như vậy, Ban Đông luôn kêu người chở mình về nhà bà ngoại.
Chuyện tình cảm của người lớn thật phức tạp và mệt mỏi. Anh không muốn biết thêm, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Gia đình anh tan vỡ, nhiêu đó thôi là đủ rồi. Nếu phải biết thêm điều gì nữa thì chẳng khác gì cầm dao đâm thêm vài nhát vào nỗi đau vốn đã rỉ máu của anh.
Vậy mà có lần ngoại anh từng bênh ba anh rằng:
“Mẹ con cũng cực đoan lắm. Ban đầu thằng Vương nó cũng thương, sau suốt ngày quản lý rồi ghen tuông đủ thứ nên thành ra vậy. Bà nói mấy lần rồi mà nó có nghe đâu.”
Nói rồi an ủi anh:
“Nhưng ai cũng thương con hết Đông à! Chỉ là cách thương của mỗi người khác nhau thôi…”
Thương anh? Thật không thể cảm nổi chữ này.
Ban Đông bắt đầu hút thuốc vào năm anh biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ kia, đứa mà theo như người khác bảo là cùng cha khác mẹ với anh. Lúc đó chắc anh đang học lớp 10, cỡ Hạ An bây giờ. Đây cũng là chuyện mà mọi người đều cố gắng giấu anh, nhưng đến lúc anh biết thì thằng nhóc đó cũng đã được mấy tuổi rồi. Để tránh có việc gì đáng tiếc xảy ra, ba anh còn đem nó ra nước ngoài nhờ người nuôi dưỡng.
Có lẽ ông ta thương đứa con đó thật…
Năm bà ngoại anh mất, bà để lại cho anh cây đàn piano bà trân quý nhất khi còn sống, cũng là cây đàn mà bà hay chỉ anh tập đánh. Lúc đó Ban Đông ngày đêm ngập tràn trong rượu chè, cuộc sống không thể nào bê tha hơn.
Mẹ anh lúc đó bỗng bớt phát tiết lại rồi quay sang khuyên nhủ anh một thời gian. Người đàn bà kiêu kỳ này của nhà họ Ngô cũng biết rằng cách sống của bà đã ảnh hưởng rất nhiều đến con trai bà. Có điều, bà luôn cho rằng mọi chuyện đều do người phụ nữ kia và Diệp Vương gây lên, bà là người duy nhất đã cố gắng níu kéo hạnh phúc cho gia đình này.
Ban Đông biết mẹ mình là người hảo vinh hoa phú quý, một kiểu điển hình trong các gia đình danh gia vọng tộc. Kỳ thực, bà sau khi sinh anh ra cũng chẳng phải làm tròn trách nhiệm của một người mẹ gì. Từ đưa đón anh đi học khi còn bé, hay nấu một bữa ăn cho anh… tất cả đều được người giúp việc làm hết. Vậy mà những thứ đơn giản như vậy anh lại chỉ duy nhất được nhận từ bà ngoại anh.
Nhưng anh không trách Ngô Thái Hoa – một người cuồng si luôn cố bám lấy thứ tình cảm không còn thuộc về mình. Dù sao thì bà vẫn đáng thương hơn là đáng trách.
Sinh ra với trọng trách sẽ là người thừa kế sáng giá của tập đoàn, đôi lúc anh tự nghĩ tại sao mọi chuyện nặng nhẹ đều đặt lên người anh mà không phải thằng nhóc kia? Sau này anh lại có suy nghĩ rằng, nếu anh có thừa kế và tiếp quản công ty thì ba anh kiểu gì cũng sẽ bí mật chia lại phần lớn cổ phần ông nhờ người khác đứng tên cho đứa con đó. Ông ta thương nó vậy mà?
Thì ra ông ta muốn đặt anh vào vị trí đó bởi vì muốn anh duy trì thứ mà ông ta đã tạo dựng bấy lâu nay! Còn đứa con ngoài giá thú của ông ta chỉ cần ung dung sống cuộc đời nó thích bởi chẳng phải dính líu gì đến việc đau đầu nhức não điều hành công ty.
Nực cười!
Ban Đông sau đó trở thành nghịch tử nhà họ Diệp. Anh biết ba anh sẽ cho người theo dõi anh, cho nên các trò ăn chơi tác tráng rượu chè, gái gú anh đều cố làm cho thật hoành tráng và tròn vai. Rồi một ngày nào đó ông ta cũng phải đưa đứa con kia ra lộ diện! Anh sẽ có lý do để không cần phải nhúng tay vào ba chuyện công ty kia mà vẫn được thừa kế phần lớn cổ phiếu một cách quang minh chính đại.
.
Ban Đông sau khi về nhà liền thay quần áo ra tắm rửa.
Lúc ngâm mình trong bồn nước ấm, anh không thể thôi nghĩ về mấy câu nói của Hạ An.
Chẳng lẽ anh đáng ghét và đáng bị ruồng bỏ đến vậy sao?
Vào hôm ở quán bar, lúc anh đi ra nhìn thấy cô ở ngoài cổng đã khá bất ngờ. Cái con người này sao lại có thể vụng về như vậy chứ, cặp xách còn khoá không cẩn thận để người khác đụng phải làm rơi hết ra ngoài.
Cô ta né nhìn anh, cả buổi đều vờ như không thấy gì, làm cho anh cảm thấy có chút không can tâm. Vốn dĩ đang tính lại trêu cô một tí, nhưng anh lại thấy gần đó có một người con trai khác đang chuẩn bị bước xuống mô tô để giúp cô.
Là bạn trai cô ta sao?
Đang thắc mắc thì từ đâu rơi xuống dưới chân anh lại là bức tranh cô ta vẽ cảnh anh ngồi đàn trong vườn hoa cẩm tú cầu. Thì ra trong lòng cô ta anh như thế này. Tối ngày hôm đó anh cứ cầm bức tranh ấy lên coi mãi, trong lòng lại dâng lên một niềm vui khó tả.
Ngày hôm sau, anh học xong tiện ghé ra ngoài cổng sau mua gói thuốc.
Chết tiệt, máy eftpos bị hư, anh thì lại chẳng mấy khi cầm tiền mặt!
Đang chuẩn bị rời đi thì anh nhìn thấy cô đang lượn vài vòng trong đó. Trùng hợp thật.
Anh cố nhìn chằm chằm vào cô xem có động tĩnh gì không, kết quả là con người đó cả buổi chỉ cúi mặt xuống nhìn lon nước trên tay. Bó tay hết cách anh đành lớn tiếng gọi chỉ điểm.
“Em không quen người này!”
Ban Đông nhớ đến chuyện này bỗng thấy thật hài hước. Không phải anh trước đó còn mới hốt mạng cô đang gục ở trạm xe về sao. Vậy mà còn cô còn dám lật lọng, thế là anh đành dùng hạ sách: dùng nhan sắc ăn vạ giữa chốn đông người.
Anh không hề phủ nhận rằng trêu cô rất vui. Lâu rồi anh mới thấy thoải mái như vậy.
Cô ta chiều tối nay còn chạy va vào người anh. Anh biết là vô tình. Bởi cô có bao giờ để ý nhìn xung quanh bao giờ đâu. Thế là anh lại tò mò đi theo xem điều gì lại khiến cô chạy bán sống bán chết ra ngoài như vậy. Kết quả lại bắt gặp cảnh mấy tên côn đồ đó giở trò với cô.
Anh lúc đó đã không cần do dự mà chạy lại tẩn cho bọn chúng một trận. Lũ ôn dịch ấy dám ngang nhiên ức hiếp học sinh ở gần trường học. Chán sống.
Lúc nhìn thấy cô đã ướt nhẹp cả người, đã vậy cổ tay còn hằn lên những vết đỏ do bị khoá chặt, anh không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng.
Nếu lúc đó tôi không có mặt thì em sẽ ra sao…
Anh muốn đưa cô về nhà. Tự nhiên anh muốn xem thử người con gái này có cuộc sống như thế nào, ở với ai, nhà ra sao.
Vậy mà chỉ với một câu nói thị uy tức thời của anh mà cô đã đòi đi xuống xe. Nhưng anh lại thấy những trò này thật nhàm chán, những đứa con gái khi thấy mình được quan tâm một tí lại bắt đầu chơi trò thả câu.
Một phút rồi hai phút trôi qua, xe anh đã bỏ cô cách xa cả mấy trăm thước. Nhìn vào cửa gương anh lại thấy cô ta không có chút biểu hiện gì hối cải.
Ban Đông bất lực kêu tài xế quay đầu xe.
Rõ ràng em thích tôi như thế mà lại còn thích chơi trò xa lánh này?
“Xoẹt!”
Tiếng xé ấy như sấm chớp bên tai, rạch một đường không ngay ngắn vào tâm trí anh khi đó. Cuối cùng anh lại nhận về đúng mấy chữ: Không muốn dính líu.
Từ ngoài cửa sổ nhìn ra, Ban Đông bỗng thấy thành phố lên đèn buổi đêm hôm nay sao trông lẻ loi đến chạnh lòng. Anh tự hỏi trong Diệp dinh này thì ai mới là kẻ cô đơn?
.
Quả nhiên sau buổi hôm đó, Ban Đông không còn nhìn thấy Hạ An chạy đến khu vườn piano của mình nữa.
Sau tiết học buổi sáng thứ tư, Ban Đông liền ghé qua xem thử khu ăn trưa của đám học sinh cấp ba. Kết quả lại thấy cô đang nói cười vui vẻ bên hai tên nào đó.
Anh còn nhận ra một trong hai tên đó là người đã lái chiếc mô tô phân khối lớn tấp bên lề quán bar hôm đó. Từ phía một người con trai mà nhận định, anh có thể biết được tên này có tình cảm với cô.
Hạ An, con người này thật không hề đơn giản. Tối qua cô làm anh trăn trở suy nghĩ suốt một buổi, bây giờ thì hay rồi, cô ta còn hào hứng ngồi ăn trưa với người khác như chưa hề có gì xảy ra.