Đông Thành

Chương 9




- Từ trước đến giờ, anh chưa từng nghĩ có người nào thích anh lại đem anh vẽ thành tranh như vậy -

.

Hạ An dạo quanh nhà sách cùng Dương Khang sau khi tan học.

Cô đi qua quầy bán dụng cụ mỹ thuật mà trong lòng không khỏi xuýt xoa nhìn những bộ màu và cọ xịn xò. Những lúc rảnh rỗi cô thường tự lên mạng kiếm mấy bức tranh đơn giản rồi tập vẽ lại. Bắt đầu từ những nét đơn giản không màu rồi dần dần phát triển lên.

Trong lòng Hạ An lúc nào cũng ngưỡng mộ những con người tài hoa, đặc biệt là số có khả năng sáng tạo vẽ vời và chơi âm nhạc.

Cô không được học mấy thứ đó. Và cũng tự biết bản thân không hề có năng khiếu. Theo đuổi nghệ thuật ở thực tế thì thật sự không hề đơn giản, bên cạnh sự kiên trì thì yếu tố tài chính cũng là một vấn đề nếu bạn muốn đi học tập và mở mang ở nước ngoài.

Dương Khang thì đứng mãi ở khu truyện tranh, cậu ta tuỳ ý vơ đại vài quyển ở một bộ rồi lại chuyển sang đọc thử vài bộ khác. Cậu bạn này của cô bên cạnh thích xem phim tình cảm thì đọc truyện cũng là một thú vui.

Lúc tính tiền mấy cây bút và sổ, Hạ An lục balo lấy ví thì cầm lên một tờ giấy.

Đó là bức vẽ màu cảnh một thanh niên đang đánh đàn piano bên cạnh dàn hoa cẩm tú cầu màu xanh.

Cô vội cất vào. Không hiểu tại sao nó lại bị kẹp ở đây. Bức này cô vẽ cũng đã được mấy tuần rồi. Hôm trở về từ nhà Ban Đông cô có xem lại và định bỏ đi, nhưng cuối cùng lại không.

Dương Khang sau khi tính tiền liền vội chào cô đi. Nghe đâu tối nay cậu ta có hẹn đi sinh nhật một người quen nên cần về chuẩn bị sớm, còn không quên nhắn Hạ An chụp đáp án bài hộ một hôm.

Hạ An sau đó lên lại thư viện để làm nốt bài ngày mai. Tầm hơn một tiếng thì chuông điện thoại cô reo lên:

“An ơi chết tớ rồi! Tớ làm rơi điện thoại ở chỗ nhà sách rồi hay sao á! Cậu quay lại tìm giúp tớ được không? Mất là ông ba tớ đánh què giò luôn đó huhu!”

Dương Khang nài nỉ cô. Vừa lúc xong bài, cô tiện ghé lại nhà sách ban nãy hỏi thăm thì rất may là họ có giữ.

“An cậu ghé qua địa chỉ 1A đường X đưa giúp tớ được không? Bên đây tớ nhập tiệc rồi.”

“Ừ, đợi nhé!”

Cô dò thử trên mạng thì đây là một quán bar lớn và … không tiện đường cho lắm!

Bí quá cô gọi hỏi Kỳ Dương xem anh có còn trên trường không để nhờ hoá giang một chuyến.

“Được, tiện, ra cổng trước đợi anh”

Kỳ Dương lái một chiếc mô tô phân khối lớn đến, trông từ đằng xa mà Hạ An không khỏi ngoác miệng ngạc nhiên.

Học sinh trường này thật bá quá!

Đến nơi, cô gọi điện cho số ban nãy thì chỉ nhận lại được một dàn nhạc EDM ồn ào và tiếng nói cười hỗn loạn. Cô tính bước vào thì bị bảo vệ chặn lại do không đủ tuổi.

“Em nhắn tin thử đi!”

Kỳ Dương đậu xe bên đường gợi ý.



Trong lúc Hạ An đang gõ cộc cộc trên màn hình, hai cô gái ăn mặc hở hang từ trong đi ra vô tình va phải cô.

Ban nãy do không để ý nên cô chỉ mới kéo nửa bên balo. Kết quả là đồ đạc rớt ra tứ tung. Hai người đó qua loa phụ cô nhặt lên lại. Lúc cô ngước lên nhìn thì trông thấy một cảnh tượng kinh ngạc:

Ban Đông từ trong bar bước ra, một tay phì phèo điếu thuốc, tay còn lại đang ôm một em gái chân dài nóng bỏng.

Trớ trêu!

Hạ An nghe thấy tiếng vỡ vụn trong tim mình nhưng rồi cố né không nhìn và để ý anh ta. Lụm đồ xong liền đứng gạt sang một bên đợi Dương Khang xuống.

Cũng may, hình như anh ta cũng không để tâm đến cô. Có lẽ là do không nhìn ra!

Sau khi lấy xong điện thoại, cậu bạn còn không quên ôm cô cám ơn một cái rồi kêu cuối tuần bao cô đi xem phim.

Kỳ Dương đứng trên xe chứng kiến hết mọi chuyện cũng hơi cau mày lại. Trên đường chở cô về, anh chỉ im lặng.

“Anh hôm nay sao vậy?”

Ban nãy lúc chở cô ra quán bar đó anh còn nói chuyện cười giỡn các kiểu. Xoay lại một phát thì bây giờ thành ra như vậy.

“À! Không có gì!”

Lúc đến nhà, anh tự nhiên hỏi cô một câu:

“Em biết Ban Đông à?”

Cô chưng hửng vài giây. Tại sao anh lại hỏi như vậy? Biết anh ta? Không, cô chỉ vô tình va chạm một chút nhưng mọi chuyện xong hết rồi. Cô không dám nói mình biết anh ta! Hai người chẳng có gì với nhau cả!

“Dạ không, sao anh hỏi vậy?”

“Vậy à? Tốt!” Nói rồi Kỳ Dương xoa xoa đầu cô, ánh mắt bỗng hoá lại vui vẻ, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Không nên dính dáng đến người đó!”

Cô trong lòng thừa biết điều đó.

Từ lúc nhìn thấy anh ta cho đến tận bây giờ, anh ta luôn xuất hiện vào những lúc cô không ngờ nhất và bằng những cách cô không bao giờ nghĩ ra. Từ một nam thần luôn mang vẻ buồn thảm khi đánh đàn, cho đến một tên thiếu gia trịch thượng cao ngạo, rồi bây giờ là một người ăn chơi sa đoạ.

Nhưng cô không thể phủ nhận một điều rằng, mỗi lần nhìn thấy hay gặp mặt anh ta, trái tim cô luôn có những va đập mạnh mà đối với người khác thì không có. Dù là hồi hộp, rung động, hay kể cả là thất vọng, hình ảnh của Ban Đông luôn xuất hiện trong tâm trí cô, làm ảnh hưởng đến cảm xúc cô.

Vẻ đẹp ấy, con người ấy, chẳng khác gì một liều thuốc độc.

Tuần thứ năm

Hạ An nhận được bài kiểm tra mới đây. Nhìn thấy con số 85 xinh đẹp của môn Anh mà lòng cô không khỏi phấn khích. Mọi nỗ lực của cô và sự giúp đỡ của Kỳ Dương, Dương Khang đã có kết quả.

Dương Khang thì vẫn vậy, chẳng thèm đoái hoài gì đến điểm phát ra vì cậu thừa biết nó sẽ là điểm tuyệt đối.



“Tớ lo mấy môn tự nhiên thôi! Không biết đợt này có khá hơn lần trước không!”

Sự thật những người có khiếu ngoại ngữ thì phần lớn sẽ không được ưu ái cho cả khiếu học các môn tự nhiên.

Và ngược lại…

“Ôi mẹ ơi trên 70! Mừng quá! Cuối tuần xoã An ơi!”

Nhìn thấy vậy Hạ An cũng vui lây, lần trước cậu ta chỉ có xấp xỉ hơn 50 điểm. Sau một thời gian giúp đỡ và trao đổi, hai đứa đều có tiến bộ.

.

Cổng sau trường cô có một cửa hàng tiện lợi nhỏ. Hạ An lúc tan học thường hay ghé chỗ này vì bán đồ giá thị trường. Tuy nhiên trong thời gian học thì không được ra đây, dù là trong buổi nghỉ trưa.

Đang đứng xếp hàng đợi tính tiền thì đằng trước cô mấy người có bàn tay chỉ thẳng về phía cô nói lớn:

“Cô ấy sẽ thanh toán!”

Cái gì vậy?

Hạ An tách hàng ra nhìn thì giật cả mình như gặp ma ban ngày.

Là Ban Đông!

Hình như anh ta không mang tiền mặt, còn máy quẹt thẻ thì tạm thời bị hư nên không thanh toán thẻ được.

Anh ta kiên nhẫn đứng sang một bên đợi đến lượt cô. Nhìn gói thuốc anh ta đang chờ tính mà trong lòng Hạ An không khỏi sục sôi. Cuối cùng cô bảo với người tính tiền:

“Em không quen người này!”

Ban Đông liền chặn đường lui của cô, nói lớn như thể la làng la xóm:

“Mới vài ba bữa trước anh vừa cứu em một trận sinh tử. Bây giờ em lại vô tình nói không quen à?”

Cái tên này!

Mọi người xung quanh chợt nhìn cô với vẻ mặt như đang lên án một kẻ bất lương. Dựa vào nhan sắc của anh ta, quả nhiên cô bị gán mác tội đồ.

Có một chị sinh viên tính tiến lên bảo để chị ấy tính cho thì bị Ban Đông ngáng chân ra chặn đường. Anh ta không nói không rằng, mặt đanh lại nhìn cô gái đó như thể: không đến lượt của cô!

Hạ An đành ngậm ngùi bỏ tiền mua thuốc cho anh ta.

Lúc ra khỏi cửa, cô đi thẳng một đường không thèm nhìn lại. Không được dính dáng! Không được dính dáng gì với anh ta!

Ban Đông thấy thế cũng không đuổi theo. Anh ta lục túi quần lấy ra một bức vẽ nhỏ rồi mỉm cười.

Gió thu man mác thổi đi những chiếc lá đã úa màu. Nụ cười này có lẽ là thứ duy nhất còn xót lại trong một chiều u tàn.