Động Tâm Đúng Lúc

Chương 9





*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Một người đàn ông trung niên đang bị người ta ôm chặn lại, ông ta gầm lên, giương nanh mua vuốt.


"Mày con mẹ nó đã đụng vào chỗ nào? Con m* mày——" người đàn ông hùng hùng hổ hổ, quay đầu ôm một người phụ nữ thấp bé ở bên cạnh bản thân rồi quát lớn, "Mày buông ra."


Có bác sĩ tới ngăn lại, cũng có người đến xem náo nhiệt bàn tán.


"Xảy ra chuyện gì?"


"Nghe nói bác sĩ nam kia, lúc đo điện tâm đồ đã đụng chạm vào phụ nữ đã có chồng."


"Thật hay giả vậy? Lớn lên đẹp trai như vậy, không phải đâu."


"Chắc là thật rồi, nếu không như thế nào mà lúc bị đánh cũng không dám nói."


"Chà, ngoại hình đẹp đẽ, ai biết được nội tâm là người hay quỷ..."


Chân tướng sự việc còn chưa làm rõ, mấy người ở đây lại bịa đặt lung tung, tôi càng nghe càng tức giận.


Đẩy đám đông tiến về phía trước, đúng lúc người đàn ông phẫn nộ thoát khỏi gông cùm xiềng xích của người phụ nữ, vung tay đấm Chương Thanh Đàm.


Tôi không kịp suy nghĩ, mạnh mẽ lao về phía Chương Thanh Đàm.


Tuy cú đấm mạnh kia chỉ sượt qua xương bả vai tôi, nhưng lại đâu tới mức tôi nhe răng trợn mắt.


Chương Thanh Đàm không nhìn rõ là tôi, theo bản năng anh đưa tay giữ lấy tôi, tránh cho tôi ngã xuống.


"Em——" anh thấy rõ mặt của tôi, hít vào một ngụm, "Sao lại là em? Không sao chứ?"


Tôi xoa xoa bả vai, từ trong lòng anh đứng lên, "Không sao."


Người đàn ông đang phát điên ở bên kia cũng bị người khác khống chế lại, bảo an tới rồi, cũng có bác sĩ bên cạnh khuyên nhủ.


"Tôi tố cáo anh ta! Tố cáo anh ta xâm phạm vợ của tôi!" Người đàn ông rống to lên.


Có bác sĩ nói: "Trước tiên anh hãy bớt giận, nếu như sự việc là thật, bệnh viện chúng tôi sẽ xử lý nhân viên có liên quan theo quy đinh."


Người đàn ông ngẩng đầu gầm lên, "Không thật là thế nào? Tôi tận mắt thấy, hắn dùng tay sờ vào ngực của vợ tôi, còn sờ đi sờ lại."


"Vị tiên sinh này, tôi lặp lại lần nữa, vợ của anh căng thẳng sợ hãi, tay chân cứng ngắc, cho nên tôi mới lấy giấy lau chất gel(1) giúp thôi." Chương Thanh Đàm không lặng im nữa, âm thanh nói càng có khí phách, "Không vuốt ve không sờ mó, tôi không hề có bất kỳ hành vi tục tĩu nào."


Lời nói của anh đã kích thích nửa giận của người đàn ông kia bùng phát, ông ta lao đến muốn đánh thêm lần nữa, vợ ông ta gắt gao ôm lấy, khóc lóc cầu xin: "Anh đừng náo loạn nữa!"


Theo bản năng tôi muốn kéo Chương Thanh Đàm rời đi, nào ngờ anh lại nhanh hơn một bước chắn phía trước tôi.


Tôi nhìn sườn mặt anh, mặc dù có chút sưng, hơi ảnh hưởng tới vẻ đẹp trai của anh, nhưng so với lúc nói nói chuyện dịu dàng còn soái khí hơn bội phần.


Một loại xúc động không biết từ đâu thúc đẩy tôi cầm lấy tay anh, hét lớn về phía người đàn ông trung niên đang nổi giận: "Đủ rồi!"


Chắc là do thanh âm của tôi sắc bén, tất cả mọi người đều ngây ra, cùng nhau nhìn về phía tôi.


"Làm loạn cái gì!" Tôi chỉ vào vợ của người đàn ông, "Đã nói là lau hết lớp gel, ông lại cố tình không tin, bác sĩ Chương không hề đụng chạm, tại sao ông lại không hỏi vợ của ông?"


Ông ta sửng sốt một chút, nhìn về phía vợ mình.


Vừa nhìn đã biết tính cách của vợ ông ta nhát gan, cô ta nắm lấy cánh tay của người đàn ông, sợ hãi những ánh mắt sáng quắc và lời nói bàn tán của người khác, nhỏ giọng mất tự nhiên mà năn nỉ: "Quay về đi."


"Cô cút sang một bên!" Người đàn ông thẹn quá hoá giận, "Được tiểu bạch kiểm sờ soạng cô rất thích đúng không!"


Hốc mắt người phụ nữ lập tức đỏ lên, nước mắt ngập tràn trong hốc mắt, im lặng rơi xuống.


"Này!" Tôi tràn đầy lửa giận, không biết dũng khí từ đâu tới, đi tới đúng trước mặt Chương Thanh Đàm nói với người nọ: "Mấy người dựa vào đâu nói bản thân bị oan uổng!"


Sắc mặt người đàn ông tàn nhẫn: "Liên quan gì tới cô, cô cút sang một bên đi!"


Tôi ghét nhất là việc người khác đổi trắng tay đen, chống tay nên thắt lưng tức giận nói: "Chuyện không liên quan tới tôi sao? Bác sĩ Chương là bạn trai tôi, đương nhiên chuyện này sẽ liên quan tới tôi! Tôi tin tưởng nhân cách và đạo đức nghề nghiệp của anh, nếu đã nói không chạm vào vợ ông, thì chắc chắn sẽ không chạm, tại sao lại là ông bị oan uổng?"


Bên cạnh có một chú đã nhịn không được, tiếp lời nói: "Người anh em, cậu xem người ta đã có bạn gái xinh đẹp như vậy, sao lại còn phải đi sờ soạng vợ cậu? Đừng náo loạn nữa, chúng tôi còn chờ kiểm tra đây."




Tiếp đó còn có ba, năm người phụ hoạ.


"Đúng vậy, đã có bạn gái nhỏ, sao có thể đi sờ bác gái!"


"Người ta còn không thèm sờ vào bộ ngực chảy xệ của cô ta!"


Những tiếng phụ hoạ ngày càng nhiều, người đàn ông vừa tức vừa giận, người phụ nữ dường như chết lặng.


Hai hàng nước mắt chảy từ gương mặt xuống, đôi môi vốn đã tái nhợt giờ lại không có chút huyết sắc.


Nghe những lời này tôi không được tự nhiên, vô cùng chói tai. Loại đối lập này, không chỉ đem Chương Thanh Đàm lý giải thành tiểu nhân ham mê nữ sắc, mà còn chửi bới phụ nữ.


Tôi nâng giọng nghiêm túc nói: "Xin đừng nói như vậy, bất kể dáng người như nào, thiên chức của bác sĩ chính là trị bệnh cứu người, bọn họ sẽ không có ý nghĩ khác, cũng tuyệt đối không chỉ trỏ thân thể của người bệnh ở sau lưng."


Tôi đi đến bên cạnh người phụ nữ đang chết lặng kia, nghiêng người, giọng nói nhẹ nhàng: "Chị gái, chị là người trong cuộc, mong chị nói ra chân tướng được không? Xin đừng để một bác sĩ chính trực hiền lành như bác sĩ Chương phải thất vọng đau khổ."


Người phụ nữ ngẩng mặt lên, khoé miệng ngập ngừng.


Tôi tiếp tục nói: "Hơn nữa, xin chị hãy tin rằng, bị bác sĩ nhìn thấy bộ phận riêng tư cũng không phải chuyện đáng xấu hổ, trong mắt bọn họ chỉ có chữa bệnh cứu người."


Thân thể của người phụ nữ thoáng lung lay.


Qua vài giây, cô ấy chậm rãi đi vòng qua tôi, tới trước mặt Chương Thanh Đàm, hơi cúi xuống.


Chương Thanh Đàm mím môi, đưa tay muốn đỡ, nhưng lại buông xuống.


Người phụ nữ đứng lên, nói với mọi người xung quanh: "Anh ta không có dở trò lưu manh, không chạm vào tôi."


Nói xong liền cúi đầu bước đi, không để ý tới sắc mặt khó coi của người chồng mình.


Vẻ mặt của chồng cô ấy không nén được giận, lại thấy mọi người xung quanh đang khinh thường nhìn mình, âm thầm chửi một tiếng trong miệng rồi đuổi theo.


Có những bác sĩ khác tới hỗ trợ khôi phục trật tự, khoa ban ồn ào nhất thời lại trở nên bận rộn công việc.


Tôi nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn Chương Thanh Đàm.


Má phải của anh sưng đỏ tới mức biến dạng, năm dấu tay vừa đỏ lại hằn sâu, nhìn qua đã biết là dùng sức rất nhiều.


Tôi rất đau lòng, định đưa tay lên nhưng lại không dám đụng vào.


Chỉ có thể nén giận nói: "Sao lại không tránh đi."


"Không có gì." Chương Thanh Đàm nhìn về phía bả vai tôi vừa bị đánh lúc nãy: "Đau không?"


Tôi gật đầu: "Hơi đau chút."


Chương Thanh Đàm nắm lấy tay tôi: "Buổi tối trở về..."


"Thanh Đàm, có bạn gái cũng không nói cho chúng tôi biết là sao."


"Đúng vậy, xinh đẹp như vậy lại còn giấu kỹ nữa."


Có bác sĩ trêu ghẹo, tôi xấu hổ tới nỗi khuôn mặt đỏ lên, muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.


Lúc nãy ở trước mặt mọi người nói mình là bạn gái anh, chỉ là muốn giúp anh giải vây, mà lúc này ở trước mặt đồng nghiệp của anh, tôi cũng không dám bịa chuyện lung tung.


"Vừa mới xác định quan hệ." Bàn tay của Chương Thanh Đàm xiết lại, nắm chặt bàn tay tôi.


Trong đôi mắt anh mang theo ý cười nhàn nhạt, phản chiếu dáng vẻ kinh ngạc của tôi.


Sau đó anh nhìn về phía các đồng nghiệp, trịnh trọng nói.


"Giới thiệu một chút, bạn gái tôi, Thẩm Tiêu Tiêu."


- ---------------------------------


(1) gel đo điện tâm đồ (bên Trung hơi khác chút nên lấy bên Việt Nam)