*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(18)
Chương Thanh Đàm bị chủ nhiệm gọi đi.
Mà trong đầu óc tôi toàn là câu nói kia: "Bạn gái tôi, Thẩm Tiêu Tiêu."
Cho nên thời điểm gặp mặt nhau vào buổi tối, tôi cũng không biết nên đối mặt với nhau như thế nào.
Thật hiếm thấy, lần này Chương Thanh Đàm đến buổi hẹn rất đúng giờ, âu phục giày da, ngay cả sợ tóc nhỏ cũng chải chuốt cẩn thận.
Tôi nhìn anh, lại nhìn chiếc áo phông của tôi, ngay lập tức lo lắng không yên.
Chương Thanh Đàm mím môi cười hỏi: "Lần đầu hẹn hò cùng bạn trai, như vậy có tuỳ ý quá không?"
Mặt tôi nóng hầm hập, không cam lòng mà nhỏ giọng than thở: "Anh không nói là sẽ hẹn hò."
Anh cười nhưng không nói, tôi liếc trộm anh một cái, vừa đúng lúc tầm mắt anh nhìn lại đây, tức khắc vô cùng xấu hổ.
Chương Thanh Đàm đưa thực đơn cho tôi.
Tôi nhận lấy, ngón tay cầm thực đơn lật đi lật lại, tìm cớ nói chuyện: "Bác sĩ Chương sao hôm nay lại rảnh rỗi mời em ăn tối?"
"Tạm thời nghỉ việc."
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, "Bệnh viện vẫn phạt anh?"
Chương Thanh Đàm gật đầu.
"Ở cửa có camera, anh đã hỏi qua hai vợ chồng kia, người đàn ông trong lúc kiểm tra đã rời đi với lý do nộp tiền, bởi vậy trình tự rõ ràng, lúc sau bọn họ cũng tỏ vẻ không truy cứu, nên bệnh viện tin tưởng anh." Chương Thanh Đàm tiếp tục nói: "Nhưng đã ảnh hưởng không tốt, cho nên tạm thời nghỉ việc một tuần, sau đó sẽ được điều sang bên phẫu thuật lâm sàng."
"Hả?" Tôi rất thất vọng.
Rõ ràng anh không làm gì sai, nhưng vẫn bị cho tạm thời nghỉ việc.
Không sợ trái tim người tốt sẽ nguội lạnh sao.
Chương Thanh Đàm cũng rất để ý, anh nhìn tôi: "Rất tốt mà, nhân dịp nghỉ một tuần này, giải quyết vấn đề tình cảm cá nhân của chúng ta một chút."
Tôi ngây người một chút: "Sao?"
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến: "Thẩm Tiêu Tiêu, cho phép anh chính thức hỏi một câu, em có đồng ý làm bạn gái của anh không?"
Ông trời không phụ lòng người.
Tôi kiên trì không người nỗ lực, cây cải xanh cao lãnh* này cuối cùng cũng bị tôi khuật phục rồi.
*là một từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là kiêu ngạo và lạnh lùng
Tôi vui mừng khôn xiết, gật đầu: "Em đồng ý!"
- --
Sau khi xác định quan hệ, Chương Thanh Đàm luôn dịu dàng chăm sóc tôi, quan tâm mọi thứ.
Nhưng vì công việc quá bận rộn, thỉnh thoảng sẽ không tìm thấy người đâu.
Cũng vì chuyện này mà tôi giận anh một hai lần, mỗi lần như vậy anh đều nhẹ nhàng giải thích.
Tôi nghĩ, lúc trước theo đuổi anh, anh đã nhắc nhở tôi, công việc của anh rất bận, khả năng không có cách nào dành thời gian để bồi dưỡng tình cảm được.
Cho nên, đây là tôi tự chuốc hoạ vào thân.
Không sao, suy nghĩ của tôi rất thoáng.
Không có bạn trai bên cạnh, tôi còn có bạn bè.
Lại oán giận thêm lần nữa vì anh ấy không đi cùng tôi, bạn tốt mời tôi đi leo núi, tôi vui vẻ đi tới nơi đã hẹn.
Ai ngờ hôm đó thời tiết không tốt, giữa đường đột nhiên mưa xối xả, tôi cùng một cô gái khác vì tìm nơi có cảnh đẹp để chụp ảnh, mà mắc kẹt trong cái chòi nghỉ mát ở trên núi.
Gió thổi khắp tứ phía, lúc thì từ đằng đông, lúc thì từ đằng tây, cả người hai chúng tôi đều bị ướt hết.
Tín hiệu ở trên núi không tốt, không thể liên lạc được với người khác.
Cô gái kia mặc Hán phục, lúc này cũng cởi cái váy vướng víu ra.
Cô ấy là em gái của bạn tốt tôi, thường gọi là Thanh Thanh, em ấy gọi tôi là chị.
Thanh Thanh trấn an tôi: "Chị, sẽ không có chuyện gì đâu, nơi này em rất quen thuộc, đợi mưa tạnh em sẽ đưa chị xuống núi."
Giữa rừng núi gió đêm lạnh lẽo, tôi lạnh run cầm cập, ôm đầu gối cuộn mình lại: "Chị vừa buồn ngủ vừa lạnh, không biết bản thân có thể chống đỡ được tới lúc tạnh mưa không."
Thanh Thanh vì đề phòng tôi ngủ, bắt đầu kể cho tôi nghe về những con quái vật, yêu tinh ở trên núi.
Rất hay.
Sắc trời đã tối, gió tà nổi lên từ bốn phía, mưa lạnh rơi tí tách.
Con bé kể cho tôi nghe một câu chuyện ma thời dân quốc, một đại gia đình thế gia vọng tộc cứ trời mưa thì sẽ có người chết.
Tôi nghe con bé kể mấy bà vợ bé đã chết ly kỳ như thế nào, rốt cuộc quản gia đã giấu bí mật gì, tam lão gia và đại phu nhân đã từng yêu đương vụng trộm...
Lúc con bé muốn tiết lộ hung thủ cuối cùng, một đám người cầm đèn pin chiếu về phía chúng tôi.
(19)