(15)
Khi Chương Thanh Đàm trở về, tôi và Chương Thiển Ngôn đã uống say bí tỷ rồi.
Tôi mang tới một chai rượu vang đỏ, vốn dĩ muốn trút say Chương Thanh Đàm, nhưng cuối cùng tôi và chị anh nói chuyện quá hợp nhau, hai chúng tôi còn gọi thêm vài cân tôm hùm đất, vừa uống vừa tán gẫu, giống như những người bạn già lâu ngày mới gặp lại.
Nhà của Chương Thanh Đàm bị chúng tôi làm loạn cả lên, nhìn thấy cảnh này, lông mày anh nhíu chặt lại.
"Lão đệ.*" Chương Thiển Ngôn ôm bả vai tôi, hào khí can vân**, "Chị thực sự thích Tiêu Tiêu, chị tuyên bố, từ này về sau, em ấy chính là em dâu của chị."
*cách xưng hô thân thiết với những người đàn ông nhỏ tuổi hơn
**豪气干云: Dũng cảm, kiêu ngạo
Chương Thanh Đàm không nói gì, chỉ liếc nhìn chị một cái, sau đó gọi điện thoại cho anh rể, rất nhanh anh rể của anh tới nơi mang chị Thiển Ngôn về.
Chương Thanh Đàm ngồi xuống trước mặt tôi, tôi đưa cho anh một cái bát nhỏ.
Bên trong đều là thịt tôm tôi đã lột vỏ hết mà lúc nãy lén giấu đi, "Em cố ý để lại cho anh."
Anh nhìn cái bát, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt nặng nề, không biết đang nghĩ cái gì.
"Lấy tôm hùm đất ở đâu?" Anh hỏi
Tôi vẫn mang bao tay tiếp tục lột tôm: "Chị Thiển Ngôn mua."
Anh do dự một chút: "Còn rượu?"
"Em mang tới."
"Vậy hoa?"
"Cũng là em mang tới."
Anh cầm cổ tay tôi, ngăn việc bóc tôm của tôi lại: "Hôm nay em định làm cái gì?"
Tôi đem một con tôm đã bóc hết vỏ đưa tới gần miệng anh, nhếch miệng cười: "Em mời anh ăn tối dưới ánh nến."
Anh vừa tức vừa buồn cười, "Sau đó em không chờ được, ăn tối cùng chị tôi luôn?"
Tôi mạnh mẽ gật đầu.
Chương Thanh Đàm lắc đầu, anh kéo tôi đứng lên, đưa tôi đi rửa sạch tay, sau đó dọn dẹp bàn ăn bị chúng tôi bày tứ tung.
Tôi nhìn bóng dáng bận rộn của anh, nói thầm trong lòng: không được, tôi nhất định phải đem tiên sinh ốc sên* yêu sạch sẽ này về nhà.
*tác giả biến tấu từ câu chuyện "Cô nương ốc sên", cô nương ốc sên là một nhân vật trong truyện dân gian địa phương ở thành phố Phúc Châu, tỉnh Phúc Kiến
Tôi bắt đầu nghĩ cách, nghệ thuật binh pháp của Tôn Tử, ba mươi sáu kế.
Nhưng dung lượng não của tôi có hạn, rất nhanh liền mệt đến nỗi ngủ quên.
Không biết qua bao lâu, Chương Thanh Đàm đánh thức tôi: "Dậy đi, tôi đưa em về."
Mắt của tôi dính chặt lại, không mở ra được, không muốn dậy.
Chương Thanh Đàm kiên nhẫn đợi tôi vài phút, rồi rời đi, một lát sau anh lại quay trở lại.
"Tôi sắp xếp phòng ngủ khác cho em." Anh nói, "Có thể đi không?"
Tôi nhắm mắt lại, dang hai tay về phía anh.
Chương Thanh Đàm chỉ có thể thở dài, giây tiếp theo, ôm tôi ngồi dậy.