Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đồng Nhân Sword Art Online : Tân Thế Giới.

Chương 7 : Thảo Luận.




Chương 7 : Thảo Luận.

Tại trung tâm thị trấn Tolbana, nơi đặt một đài phun nước luôn không ngừng tỏa ra ánh sáng bảy sắc phản chiếu từ bầu trời. Kể cả đêm tối, ánh sáng của đèn phát ra từ những ngôi nhà xung quanh cũng đủ để giữ lại khung cảnh mơ mộng của dòng nước vẫn luôn uốn lượn trên không trung.

Tuy ở đây không có công viên hay khu giải trí nào nhưng người chơi vẫn thích gọi nơi đây là "công viên Tolbana" hơn. Bởi lẽ so với không khí uy nghiêm của một trung tâm cần phải có. Nơi đây trông giống một khu dành cho những cặp đôi đang hẹn hò, hay một nơi để một vài người quen mặt rủ nhau lập party. Và những người ở đây thường ngồi cùng nhau trên một chiếc ghế đặt cạnh những gốc cây lớn, cùng nhau nhìn ngắm lấy bầu trời chỉ cao hơn một trăm mét của Ainrad, một bầu trời xanh chỉ được tạo ra bằng số liệu nhưng lại không kém đi phần thơ mộng. Xa xa ngoài kia, những viên trăng hình khuyên vẫn trở nên rực sắc vào mỗi ban đêm. Ánh trăng cuốn vào cùng với thác nước cuồn cuộn giống như một cô nàng đang uyển chuyển ca múa.

Tại một góc khuất của quảng trường, có một con hẻm hướng vào một lối đi khá khuất bóng. Đằng sau lối đi này là một khu vực hình nửa cầu với những bậc thang hướng lên trên mỗi cách xa dần. Ở phía dưới cùng là một nơi đủ rộng để một vài người có thể đứng nói chuyện. Toàn bộ nơi này trông giống y hệt một cái nhà hát cổ đại ở La Mã.

So với khung cảnh vắng lặng thường ngày, hôm nay nơi này có vẻ như rất khác biệt. Từ khoảng gần một giờ chiều, rất nhiều người đã bước đi thông qua con hẻm khuất để đến khu vực nhà hát lớn này. Hầu hết những người đến đây đều là những người chơi có cấp độ cao hơn cấp mười một.

Theo những thông tin nhận được, tất cả những người chơi có cấp độ cao nhất đều được mời đến nơi đây để tham gia một cuộc thảo luận về việc chinh phạt con Boss tầng một. Người tổ chức có tên trong trò chơi là Diabo, cái tên làm Takei gợi nhớ đến nhân vật Diavel, người đã hi sinh trong trận chiến tầng một.

Dọc theo con đường ít người qua lại, Takei cùng Yuuki vừa đi vừa gật đầu chào hỏi những người chơi khác. Những người chơi cũng chào lại Takei và Yuuki một cách vui vẻ, một số người khác thì nhìn về cặp đôi với vẻ tò mò. Hai người không quá để ý những ánh mắt nhận được mà chỉ tập trung bước đến một bậc thang khá cao trong quảng trường nhà hát rồi ngồi xuống chờ người tổ chức đến.

"Takei-kun, tại sao họ tổ chức hội nghị này nhỉ? Em thấy họ có thể tự đánh bại con Boss không lẽ không tốt hơn?".

Takei trầm ngâm suy nghĩ một chút, cậu vừa lắc đầu vừa nói.

"Khó, boss tầng không dễ ăn như vậy. Bởi lẽ trong một tầng thì nó là con Boss mạnh nhất rồi. Nếu lấy một ví dụ tương đương thì trong các MMORPG khác con boss tầng của SAO có thể so với Boss thế giới".

"Với lại, muốn đánh boss thì cấp độ tối thiểu phải là số tầng cộng mười cấp, có nghĩa là phải đạt mười một cấp, bây giờ trò chơi mới trôi qua ít ngày, số người đạt cấp bảy, cấp tám đã là tinh anh.".

Yuuki nghe Takei nói một hồi xong cô tiếp tục hỏi với giọng khó hiểu.

"Vậy tại sao chúng ta có thể đạt đến cấp mười bốn? Em nghĩ lên cấp đâu khó lắm đâu?".

"Đó là do thiên phú của em, hãy nhớ kiếm kỹ em sử dụng trong lần đấu với anh vài ngày trước, kiếm kỹ đó không có trong hệ thống của SAO".



"Trong VRMMORPG, mỗi người chơi có điểm xuất phát là như nhau, nhưng tại sao vẫn có người giỏi, có người kém?".

"Đơn giản là năng lực từng người, thời gian từng người tham gia trò chơi là khác nhau".

"Chúng ta là những player xét theo tiểu chuẩn thì thuộc hàng nghiện game nặng, cộng thêm thiên phú chiến đấu đủ tốt nên đây là kết quả bình thường".

"Woa, vậy là chúng ta thật sự xuất sắc sao Takei-kun?".

"Trong game này thôi Yuu-chan, để nhìn nhận một người có xuất sắc hay không thì phải xét một cách toàn diện".

"Là sao?". Yuuki gãi đầu với vẻ mặt khó hiểu.

"Có nghĩa là một người xuất sắc thì đa số phương diện của họ phải xuất sắc, ví dụ như phải giỏi làm việc, biết nhiều hiểu nhiều, nhân cách tốt, kỷ luật tốt".

"Ồ, vậy Takei-kun có phải người xuất sắc không?". Yuuki hướng ánh mắt tràn đầy ngôi sao vào ánh mắt của Takei làm cậu giật nảy mình.

"À thì, em biết đấy, anh chỉ mới mười bốn tuổi, anh còn phải cố gắng nhiều lắm".

"Vậy là không xuất sắc sao?".

"Ừ thì, em có thể nghĩ là như vậy đó".

"Vậy Takei-kun là người không xuất sắc rồi".



"Em có thể đừng nói thẳng ra vậy được không?".

Trong lúc hai anh em đang nói chuyện vui vẻ, những người chơi xung quanh cả hai cũng dần trở nên đông hơn. Họ đa số đều đi thành đoàn, thành đội, một số người thì đi một mình. Trong đám người đó, một anh chàng với khuôn mặt trông khá trưởng thành bước một mình đi đến một bục thang khá cao rồi ngồi xuống ngay cạnh Yuuki và Takei nhưng cách cả hai một khoảng khá xa.

"Mọi người mọi người, xin hãy im lặng một chút".

Tại bục giảng hình bán nguyệt, người chơi có tên Diabo đã xuất hiện. Anh ta đứng ở đó với một áo giáp khá mỏng và đeo trên lưng một cái cung trông rất bắt mắt. Những người chơi khác sau khi nghe anh ta nói với giọng uy nghiêm thì cũng bất ngờ im lại. Từ hành động trên có thể thấy anh ta đã khá quen với việc này.

"Ngày hôm qua tôi đã phát hiện phòng Boss, party của tôi đã ném thử t·ấn c·ông nhưng kết quả nhận được rất không khả quan". Diabo nói lớn tiếng, giọng anh ta vang lên khắp quảng trường.

Mọi người ngồi trên những bục thang vừa nghe Diabo nói thì bỗng thảo luận sôi nổi.

"Anh ta phát hiện phòng boss sao?".

"Tôi thấy cả party anh ta ở trong Black Iron Palace, lúc đó cả nhóm hết thảy sáu người, người nào cũng ủ rũ, không lẽ nào...".

"Anh ta tại sao lại công bố, để ăn một mình không tốt sao?".

Vô số giọng nói với nhiều ý kiến liên tục vang lên. Diabo nhìn thấy mọi người trở nên sôi nổi thì dưới môi cũng bỗng nhếch lên một đường cong thỏa mãn. Nhìn vào cách những người chơi khác chú ý đến vấn đề, anh ta biết mình đã thành công một phần nhỏ.

"Mọi người có lẽ sẽ đặt rất nhiều câu hỏi cho hành động của tôi, nhưng mà việc trả lời nó rất khó khăn nên tôi sẽ tạm gác lại và vào thẳng vấn đề chính".

"Boss tầng một có tên là Illfang the Kobold Lord, bản thân nó được bảo vệ bởi những con quái nhỏ hơn tên là Ruin Kobold Sentinel. Con Boss sử dụng rìu và khiên, ở đằng sau nó còn có treo một thanh v·ũ k·hí khác nhưng chúng tôi không biết đó là gì".

"Đó là tất cả những thông tin chúng tôi có được, ngoài ra thì chúng tôi cũng nắm lấy bản đồ đường đi đến phòng Boss".

Sau câu cuối cùng, Diabo bất thình lình im lặng một hồi lâu. Mọi người lúc này cũng bắt đầu thảo luận mạnh mẽ hơn. Từ bên trong mỗi party, mỗi nhóm người chơi đều có nhiều ý kiến khác nhau. Nhưng đa số họ đều nói về việc làm sao đánh bại con boss hoặc tìm cách lấy được bản đồ từ tay Diabo.



Thời gian cứ thế trôi qua, mức độ thảo luận càng ngày càng kịch liệt. Mọi người cứ như thế cho đến lúc bỗng có một người đứng dậy từ đám đông. Anh ta mặc một bộ áo choàng, trên tay cầm một thanh rìu rất lớn. Ngoài ra cơ thể của anh ta cũng rất cao và to, từ bên trong bộ giáp mỏng có thể thấy những đường vân cơ bắp khiến cho mọi người cũng có chút e ngại khi nhìn vào ánh mắt của anh ta.

"Xin chào, tôi là Amid, mọi người có thể gọi tôi là Amido cũng được".

Anh ta bước từng bước chậm rãi xuống nơi Diabo đang đứng cho đến khi mặt đối mặt với Diabo rồi mới mở lời tiếp.

"Chào anh Diabo, từ những gì anh nói, tôi có thể đoán sơ qua được mục đích của anh".

"Không nói nhiều, tôi đồng ý tham gia cùng anh để t·ấn c·ông con Boss này, tôi nghĩ chúng ta, những người chơi mạnh nhất Aincrad phải có nghĩa vụ cùng nhau mở ra bản đồ mới".

Sau lời nói của Amid, mọi người đều ngạc nhiên nhìn vào Diabo. Họ cảm thấy khá bất ngờ về ý định của Diabo cùng với sự quyết đoán của Amid. Phải biết hai người này đều là đội trưởng của hai party rất mạnh trong game. Những người chơi thuộc party của họ cũng là nhóm người chơi mạnh nhất Beta Test.

"Ồ, vậy anh ta không có ý định thu lợi từ việc bán bản đồ, anh ta thật sự có tốt đến mức đó sao?".

"Tôi không biết, nhưng mà có lẽ con Boss quá mạnh. Tôi nghe đồn răng Diabo cùng nhóm của anh ta đã đạt đến cấp mười hai, thậm chí Diabo đã gần đến cấp mười ba".

"Cấp độ khá cao, bây giờ cấp mười một đã là hạc giữa bây gà, tôi không thể tin được còn có những người chơi mạnh như thế".

"Bình thường, chúng ta tính chung cũng chỉ là tinh anh, trên tình anh còn có đỉnh cao mà".

Takei im lặng nghe lấy tiếng thảo luận sôi nổi rồi bỗng nở một nụ cười trông có vẻ như đã nhìn thấy điều gì đó thú vị. Cậu nhẹ nhàng vuốt đầu của Yuuki lúc này hai mắt cũng đã tỏa ra áng sáng nhìn về phía một chàng trai đang ngồi ở phía xa.

"Takei-kun, anh chàng kia mạnh lắm sao?".

Takei không trả lơi mà chỉ im lặng gật đầu một cái. Cậu đưa ngón trở lên bờ môi mình rồi lắc đầu tỏ ý không nên nói lớn. Yuuki nhận thấy hành động của Takei thì cũng biết chuyện này là chuyện bí mật nên bỗng trở nên im bặt. Nhưng từ đằng xa, chàng trai trẻ ngồi tại cùng độ cao với hai người đã nhanh chóng để ý đến lời lẽ và hành động của cả hai. Anh ta sau một hồi do dự bỗng mở lời.

"Hai người đang thảo luận về tôi sao?".