Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đồng Nhân Sword Art Online : Tân Thế Giới.

Chương 6 : Thị Trấn Tolbana.




Chương 6 : Thị Trấn Tolbana.

Trên đường phố nhộn nhịp người chơi cùng NPC, Takei dắt tay Yuuki nhẹ nhàng tản bộ trên con đường gạch láng bóng. Hai người lúc này cũng không còn trang bị bộ đồ chiến đấu thường ngày mà chỉ mặc lấy đồ làm bằng vải lụa thông thường có thể mua trong một số tiệm may của NPC hoặc mua từ một số người chơi làm nghề may vá.

Takei mang trên mình một chiếc áo màu xanh lam kèm với chiếc quần đen đủ rộng để cậu cảm thấy thoải mái. Trên bộ đồ cậu không có bất kỳ họa tiết hay trang trí nào mà chỉ mang một màu rất đơn sơ. Cậu khá thích bộ đồ mặc trên người vì nó không màu mè hoa mỹ. Tuy còn khá nhỏ tuổi nhưng Takei lại rất thích sự đơn giản và hiệu quả. Cậu không có mong muốn khiến người khác phải chú ý đến mình.

Yuuki, người đang cậu đang dắt tay bên cạnh lại chọn một bộ đồ có màu tím với nhiều loại hoa văn đan xen nhưng vẫn không mất cái chất giản dị. Cô có vẻ như rất thích màu tím khi mà toàn bộ từ Avatar đến trang bị đều ưu tiên chọn màu tím.

Vì đây là nơi an toàn được thiết lập bởi hệ thống nên không chỉ hai người mà những người khác cũng chỉ mặc những bộ áo quần bình thường. Một số hiếm người khác thì vẫn mặc giáp, trang bị và đeo kiếm lên người.

Ngày hôm nay sở dĩ hai người đến thị trấn Tolbana cũng không phải vì đơn thuần dạo chơi. Takei trước đó một ngày đã nhận được tin tức về một cuộc họp đánh boss đầu tiên sẽ diễn ra tại đây. Sau khi biết về việc này, Takei tỏ ra khá ngạc nhiên khi mà cốt truyện Beta Test lại khá giống với diễn biến sau đó một tháng.

Sau khi đạt đến cấp mười, Takei quyết định đưa Yuuki tiến xa hơn về phía bắc để tiếp tục tìm kiếm quái vật, trang bị mạnh mẽ hơn. Sau khoảng hai ngày chiến đấu không biết mệt mỏi, cả hai đã đánh hạ một mê cung khá lớn giấu sâu trong vách núi kéo dài hàng cây số ở cực bắc tầng một. Lượng tài nguyên từ mê cung này đủ để cả hai tiến hành thay đổi lại trang bị mạnh hơn, lên cấp cao hơn và có được khả năng dẫn đầu tất cả những người chơi khác.

Làm một người có sự ám ảnh khá lớn với sức mạnh, Takei khá chuyên tâm đối với việc nâng cấp bản thân. Yuuki thì khác với cậu, cô ngoài việc thích chiến đấu và phiêu lưu, cô cũng chuyên chú vào việc trải nghiệm. Cách Yuuki tận hưởng trò chơi và trân quý từng phút giây trong cuộc sống cũng tạo cảm hứng rất nhiều cho Takei. Chỉ trong một vài ngày cùng nhau chơi Sword Art Online, nội tâm của Takei cũng dần trở nên tươi sáng hơn.

"Takei-san".

Yuuki đưa ánh mắt về phía một tiệm hoa gần đó, cô nhìn chăm chú lấy những bông hoa đang tỏa lấy hương thơm dễ chịu và ánh mắt bắt đầu sáng lên. Cô dùng cái tay đang còn nắm lấy tay Takei rung mạnh một cái rồi bỗng dùng sức kéo luôn Takei chạy về phía tiệm hoa.

"Đừng, đừng, anh ngã mất". Takei nói với giọng bất đắc dĩ.

"Takei-san, anh thấy những bông hoa này đẹp không? Hay mình mua một vài bông đi". Yuuki đưa tay còn lại chỉ về những bông hoa mang theo nhiều màu sắc khác nhau đang nhẹ đung đưa trên đôi tay NPC bán hoa.

"Xin chào quý khách".

NPC bán hoa là một cô gái trẻ tầm mười tám, mười chín tuổi. Cô ấy có khuôn mặt khá phổ thông nhưng ánh mắt lại rất có hồn. Cô nhìn thẳng Yuuki rồi nở một nụ cười dịu dàng giống như đang nhìn một cô em gái làm Takei cảm thấy rất lạ. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng AI bán hàng thông thường cũng có thể đạt được những biểu cảm chân thật như thế.

Thứ ánh mắt ấy, một ánh mắt ánh lên những cảm xúc chân thật. Từ bên trong ánh mắt, Takei có thể bằng những giác quan n·hạy c·ảm phát triển ra được sự chân thật đến đáng ngạc nhiên, sự chân thật chỉ có được ở.....



Một con người.

Lắc đầu vứt bỏ những suy nghĩ không thực tế, Takei tiếp tục nhìn ngắm ánh trời chiều trong khi bàn tay của cậu vấn nắm chặt đôi tay trắng nõn non nớt của Yuuki. Cậu vừa nhẹ nhàng cảm nhận sự mềm mại trên đôi tay cô bé vừa giữ lấy khuôn mặt có biểu cảm giống như chuyện này chỉ là một chuyện bình thường. Và thật sự thì chuyện một đứa con trai mười bốn tuổi nắm tay một đứa con gái mười hai tuổi cũng là chuyện khá bình thường. Nếu người đi ngoài đường nhìn vào thì họ cũng chỉ tưởng tượng ra quan hệ của hai người là anh em ruột, chỉ thế thôi.

Chắc chắn rằng Takei sẽ không bao giờ nhận rằng mình thật sự là 'kẻ cơ hội'.

Không bao giờ.

"Oa, những bông hoa này bán bao nhiêu tiền vậy Nee-san".

Yuuki nhìn thẳng vào ánh mắt hiền dịu của cô gái NPC bán hoa. Cô nghiêng cơ thể đưa khuôn mặt lại gần những bông hoa để có thể có tận hưởng tốt hơn những mùi dịu nhẹ đang liên tục được chúng phát tán. Khuôn mặt cô dính chặt vào một bó hoa màu tím mang kiểu dáng chưa từng được thấy ở thế giới hiện thực. Những bông hoa khẽ nghiêng tựa vào làn da của Yuuki làm nổi bật lên sức sống cùng vẻ quyến rũ đang dần chớm nở của một thiếu nữ.

"Takei-san, chụp với em một bức ảnh nha".

"Ừm".

Bằng cách sử dụng chức năng quay chụp của Sword Art Online, Takei và Yuuki đã có những bức ảnh kỉ niệm quý giá. Sau khi chụp ảnh và mua lấy đóa hoa màu tím mà Yuuki muốn, Takei tiếp tục đưa cô đi thêm một vài nơi khác. Cả hai người cùng nhau chạy qua những quán ăn đường phố, nhẹ nhàng đắm mình trong cuộc sống vui nhộn giữa vô số người xa lạ.

"Takei-san, ngày hôm nay thật vui, em chưa từng bao giờ trải nghiệm những điều như thế này cả.".

Yuuki vừa bước chân tung tăng vừa nói với một giọng trẻ con quen thuộc. Cô hướng tầm nhìn về phía người đồng đội vừa quen hơi mười ngày với nụ cười luôn đọng trên môi.

"Anh cũng lần đầu tiên trải nghiệm những điều như thế này". Takei cũng có cảm xúc khá tốt, cậu nói với giọng cao hơn một chút cho với thường ngày.

"Kể cả trong thế giới hiện thực, anh cũng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này".



Takei nói đến câu này thì giọng hơi trầm xuống, cậu lại lần nữa hướng mắt lên bầu trời để che dấu đi ánh mắt hơi buồn.

"Hehhhhhh, tại sao Takei-san?". Yuuki tò mò hỏi.

"À ừm thì, thì em cũng biết đấy.... anh ở ngoài thực tế là một người sống khá khép mình". Takei hơi ngập ngừng khi nói về quá khứ cô độc tràn đầy u buồn của bản thân. Bởi lẽ nó là một phần tối, phần hình thành nên mặt âm u trong tận đáy của tâm hồn Takei.

"Ummm, Takei-san". Yuuki nhẹ nhàng lắc đầu, cô dùng đôi tay của mình đặt lên bờ vai Takei.

"Nhìn thẳng vào mắt em Takei-san".

"Huhh?".

Takei giật mình trước hành động của Yuuki, ánh mắt cậu lúc này cũng vô tình chạm đếm đôi mắt màu tím sáng rực rỡ của cô.

'Thật đẹp'.

Đó là suy nghĩ duy nhất của Takei khi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sức sống của cô gái.

"Takei-san, chúng ta là đồng đội, đúng chứ ?".

"Ừm..ừm". Takei trả lời trong vô thức, tâm trí cậu bây giờ đang giống như sóng cuộn biển gầm.

"Anh không còn cô độc nữa, Takei-san".

Một tia sáng chói lóa bỗng phá vỡ lấy khung cảnh đen tối trong tâm trí Takei.

'Mình..không..còn cô độc nữa sao'.

Trong vùng không gian âm u yên tĩnh đã không biết bao nhiêu năm, ở đó vẫn có một cậu bé luôn ngồi với tư thế co rúm lại.



Cậu bé ở đó, luôn ở đó, đối mặt với cô quạnh, lạnh lẽo, những tổn thương.

Hai chân co ro, đôi mắt bị che đi bởi những tấm màn đen kịt luôn đeo bám lấy tâm hồn cậu.

Nhưng đến ngày hôm nay, bên trong không gian vẫn tưởng như sẽ trường tồn vĩnh hằng, bỗng xuất hiện một vết nứt. Từ bên trong đó, những tia sáng dần lan tỏa, những tia ánh ấm áp, chói lóa mạnh mẽ xua tan đi cái lạnh lẽo đã theo cậu bé từ rất, rất lâu.

"Anh không còn cô độc nữa, Takei-san".

Cậu bé giống như nhận thấy những thay đổi mà bắt đầu ngẩng cái đầu cúi gằm tội nghiệp của mình lên.

Trong ánh mắt cậu ấy, một mái tóc màu tím tung bay, một nụ cười luôn đọng trên môi, một thứ ánh sáng ấm áp, và một bàn tay hướng về phía cậu bé.

"Nào, Takei-san, cô luôn ở bên con".

'Miu'.

"Con trai, đây là nhà mới của chúng ta".

Người phụ nữ dắt lấy tay cậu bé bước vào một căn hộ chung cư. Cô đặt tay lên ổ khóa văn tay làm nó bỗng kêu lên tiếng kêu tút tít tút tít. Chiếc cửa được mở ra, từ bên trong những vật phẩm gia dụng được sắp xếp gọn gàng. Ở giữa căn phòng, tại nơi dễ nhìn thấy nhất, có một bức ảnh một người con trai và con gái chụp chung. Takei không biết đó là ai, nhưng Takei có thể nhận thấy được một thứ hơi ấm, hơi ấm của gia đình.

Takei ôm chầm lấy Yuuki rồi khóc nấc lên từng tiếng. Trên khuôn mặt non nớt hai hàng nước mắt giống như suối tuôn chảy dài trên má. Cậu cúi đầu mình dán chặt vào ngực người con gái đứng trước cậu với sự yếu đuối mà cậu đã giấu từ lâu.

"Không sao đâu, Takei-san".

"Em sẽ luôn bên cạnh anh".

Yuuki ôm chặt lấy cậu bé lớn hơn mình hai tuổi với ánh mắt dịu dàng, bên trong cô là sự đồng cảm đối với những gì chàng trai lớn hơn cô phải trải qua. Bởi lẽ, cô cũng là một trong những người như vậy. Một cô bé từ năm lớp bốn đã dành định sẵn phải dành quãng đời còn lại tại bệnh viện như cô không bao giờ có thể quên được sự cô độc đáng sợ đến dường nào.

Giữa con đường mòn vắng vẻ hai người đi qua, ánh trời chiều vẫn ở đó chứng kiến lấy hai trái tim dần tìm ra được sự đồng cảm đối với nhau.