Chương 3 : Solo.
Solo Players, một cộng đồng thường thấy trong các MMORPG. Đa số nhân vật chính của tiểu thuyết viết về VRMMORPG cũng là Solo Player.
Takei là một người sống khép kín, ít nói và có chút khuynh hướng hành động cực đoan nên Solo Players là một lựa chọn rất thích hợp đối với cậu. Tuy nhiên, ở trong trò chơi, Takei lại là một người không ngại kết bạn. Cậu thậm chí đã từng là thủ lĩnh một nhóm người chơi rất mạnh trong Server Minecraft nào đó trước đây.
Làm một người rất cô độc trong suy nghĩ và hành động, Takei hiểu rõ sự đáng sợ cùng đau đớn của một người cô độc. Chính khao khát quá mức về tình cảm của một người hướng nội khiến suy nghĩ của Takei khá cực đoan, cậu luôn có một số hành động quá khích và thường đôi lúc sẽ không kiểm soát được cảm xúc. Nhưng mà cho dù tại những lúc tức giận nhất, Takei vẫn có thể giữ vững lý trí.
Cậu là một người rất trân trọng bạn bè, các mối tình cảm nhưng lại quá yếu đuối để có thể đặt niềm tin vào nó. Cho nên đối với những người xung quanh, Takei thường cho ra rất nhiều sự nghi ngờ không đáng có. Điều này xảy ra bởi lẽ quá khứ cậu đã trải qua quá nhiều sự lừa lọc, đen tối. Người đứng trong đó thường khao khát ánh sáng, nhưng cũng sợ những tia tối tăm ẩn dấu trong vầng hào quang.
Bước qua cánh đồng cỏ thơ mộng đã ngả màu vàng rọi chiếu lấy trời chiều. Nhẹ nhàng hít thở lấy cơn gió mang theo một chút se lạnh. Takei vừa cảm thán lấy sự thiên tài của Kayaba Akihiko, vừa không ngừng cảm nhận lấy cái cảm giác được sống trong một thế giới ảo tưởng nhưng lại chân thực đến mức khó tin.
Xa xa trên những thác nước chiếu rọi lấy hình ảnh mặt trăng hình bán nguyệt, ánh sáng long lanh tuôn rơi theo dòng suối hướng hồ lớn ánh lên những tia sáng mang theo bảy sắc cầu vồng rực rỡ. Bên cạnh những kỳ quan hình trăng bán nguyệt treo lơ lửng giữa không trung là hình ảnh ngôi sao bốn cánh lóe lên giống như viên sao băng xé toang lấy màn đêm tĩnh mịch u buồn đã bao phủ Takei từ rất, rất lâu rồi.
Khi nhìn vào thứ ánh sáng long lanh ấy, Takei có cảm giác giống như muốn hét lên một tiếng rõ lớn, một tiếng như muốn nói ra toàn bộ sự cô độc, niềm khao khát được sống trong một thế giới của ước mơ mà trước đó có lẽ chỉ là một điều gì đó viển vông.
Giữa ánh nắng vàng, bước chân của Takei ngày càng chạy nhanh hơn, cậu liên tiếp vào những tư thế kiếm kỹ và để hệ thống hướng dẫn cơ thể của bản thân tạo ra một một điệu múa lung linh giữa thanh kiếm, người cầm kiếm và những hiệu ứng tuyệt sắc.
Ở ngoài thực tế, bầu trời cũng dần chuyên về màu tối đen.
Tháo chiếc mũ Nervgear, Takei lặng lẽ nhắm mắt hồi ức lại những trải nghiệm trong quãng đường chạy đến Quillian Village. Cậu đã chạy xuyên qua nhiều cánh rừng, đồng cỏ, thậm chí đã dọc theo con suối chạy đến tận cái hồ lớn, nơi có những thác nước chưa bao giờ ngừng chảy.
Phía trên hồ, Takei cũng được chứng kiến lấy một hòn đảo hình giống như chiếc mũ phù thủy đảo ngược đang lơ lửng trên không trung. Ở trên cùng của hòn đảo là một mặt trăng hình bán nguyệt, thứ mà cậu từng nhìn thấy rất nhiều trong Anime.
Với vẻ tò mò. Takei cũng thử tìm cách leo lên hòn đảo ấy nhưng nó thật sự khó khăn. Cậu sau hồi hồi thử cách không được thì cũng đành bỏ cuộc vì đã đến giờ ăn tối. Nhưng mà cho dù vậy thì cái mặt trăng bán nguyệt treo trên đó cũng gần như trở thành chấp niệm của Takei. Âm thầm quyết tâm phải leo bằng được, Takei lưu luyến đăng xuất khỏi trò chơi.
Trại mồ côi của Takei nằm ở ngoại ô thành phố Osaka. Nó nằm trên một ngọn đồi nhỏ tách rời với sự nhộn nhịp của một trong những đô thị lớn nhất Nhật Bản. Ở nơi đây những đứa trẻ mồ côi đều được sống trong hoàn cảnh gần sát thiên nhiên. Cùng với đó thì ở gần trại trẻ mồ côi cũng có một trường học công lập đã khá lâu đời. Những đứa trẻ thường ngày sẽ dành phần lớn thời gian ở trường, sau đó là trên con đường tràn ngập vẻ dân dã thôn quê và cuối cùng là mái nhà của chúng, nơi những con người cùng chung số phận đều coi nhau là gia đình.
Tối nay là một ngày đặc biệt đối với Takei, nó đánh dấu buổi tối đầu tiên cậu xuyên việt sang thế giới mới, cùng là ngày mà cậu sẽ rời khỏi trại trẻ mồ côi đến sống cùng Miu.
Bảy giờ tối, trước cổng trại trẻ mồ côi, một chiếc xe hơi đã đậu gần đó. Từ bên trong chiếc xe, một người phụ nữ ăn mặc đồ công sở với vẻ mặt rất hiền từ giống y hệt như những bà mẹ được miêu tả trong những bộ Anime. Cô ấy nhìn từ bên ngoài trông vẫn khá trẻ, chỉ khoảng tầm ba mươi.
Nhìn chiếc xe cô ấy cùng bộ đồ đang mặc, Takei đứng từ xa có thể nhận xét rằng có vẻ như người mẹ nuôi mới của mình là một người khá thành đạt, ít nhất là trong công việc, cô rất thành công.
Theo cái tư duy mà Takei biết, người thành công thường thích độc lập tư do, nhưng Miu lại muốn kiếm con nuôi. Điều đó khiến cậu không thể đặt ra một câu hỏi về động cơ của cô ấy.
Nhưng mà cho dù có động cơ gì thì Takei trước đó cũng đã ký vào giấy nhận nuôi, bây giờ Miu cũng đã là mẹ nuôi của cậu, ít nhất trong giấy tờ đã là như thế.
Vừa bước vào khuôn viên, Miu đã ngay lập tức di chuyển đến gần cạnh một gốc cây anh đào được đặt ngay giữa khoảng sân. Ở dưới cây anh đào, Takei đang ngồi ngẩn ngơ nhìn về bầu trời.
Nội tâm Takei hiện tại tuy có một ít sự nghi ngờ nhưng cũng không quá quan tâm đếm Miu, cái cậu đang dành thời gian suy nghĩ nhất là thế giới này, Sword Art Online và trên hết là nhà.
Nỗi nhớ nhà là điều mà mọi người sống ở đất khách đều trăn trở, và giờ nó cũng trở thành nỗi trăn trở của Takei, một người xuyên việt xa sứ.
Đối với việc muốn về nhà Takei cũng không nghĩ đến, cậu không nghĩ rằng mình có thể tìm được cách về nhà.
"Takei-kun".
Miu nhẹ nhàng ngồi lại bên cạnh Takei, cô không hỏi cậu nghĩ về cái gì, hay có tâm sự gì mà chỉ thân thiết gọi tên.
"Miu-san".
Takei đáp lại với giọng khá xa lạ, cậu khá kháng cự với việc tiếp tục với người lạ, cho dù người đó hiện tại đã là mẹ hợp pháp của cậu.
Miu không đáp lại Takei, cô chỉ lặng lẽ nhìn cậu một hồi lâu.
Thời gian cứ lặng lẽ như thế trôi, Takei sau một hồi suy nghĩ không có điểm kết, cậu quyết định không muốn để ý đến nội tâm phức tạp của mình nữa. Vào lúc nay, Miu cũng rất tinh tế để ý sự thay đổi trong ánh mắt của cậu, cô bây giờ mới bắt đầu nhẹ nhàng nói.
"Takei-kun, con sẵn sàng về nhà với cô chứ ?".
Takei hơi khựng lại một hồi, sau đó cậu đưa bàn tay hơi run về phía trước nhích ra một chút, cậu đáp lại.
"Nhà... sao ?".
Miu mỉm cười.
"Đúng vậy, nhà mới của con, Takei-kun".
Takei tiếp tục im lặng, lần này cậu im lặng rất lâu.
Tiếng nhà của Miu làm cậu nhớ lại ngôi nhà cậu từng ở trước lúc xuyên việt. Đó chỉ là một ngôi nhà khá nhỏ tại một vùng cao tây bắc của dài đất hình chữ S, một nơi mà có lẽ, cậu không bao giờ có thể quay trở về.
Trước đây Takei luôn cảm thấy những khung cảnh của vùng núi quê hương rất là chán, cậu luôn có ước mơ muốn được lên thành phố.
Nhưng bây giờ, khi đã ở một thành phố sầm uất nhất của một cường quốc kinh tế, Takei chỉ có cảm giác lạc lõng.
Nhưng mà, cho dù lạc lõng, Takei cũng có thể cảm nhận ra được sự ấm áp trong lời nói của Miu, sự ấm áp đó phần nào xóa tan đi cái lạnh lẽo của nơi đất khách quê người, của một xứ xa lạ.
Và rồi, sau một hồi day dứt, Takei nắm chặt lấy đôi tay, trong ánh mắt cậu giống như đã quyết định một điều gì đó.
"Vâng Miu-san".
Miu cho đến lúc này vẫn không rời lấy ánh mắt đang chiếu vào thân hình mảnh khảnh của Takei, cô lúc này bỗng nở một nụ cười thật tươi.
"Hãy chăm sóc nhau nhé, Takei-kun".
Mãi cho đến rất lâu về sau, Takei cũng không bao giờ quên được đêm hôm nay, cái đêm mà cuộc đời cậu thật sự thay đổi.