Chương 4 : Yuuki Konno
Aincrad, Tầng 1, Mê cung phía bắc Quillian Village.
Trước mắt Takei bây giờ là một quái có thân hình khá giống với khủng long bạo chúa đang gào thét dữ dội. Trong biểu cảm của con quái mang cái tên The Red Tyrannosaurus không thể hiện điều gì khác ngoài sự dữ tợn cùng điên cuồng. Ánh mắt cuồng dã của con boss hiện tại giống như keo dính gim thẳng vào cơ thể Takei, người đang đứng trước nó.
"Gràhhhhh".
Tiếng kêu dữ tợn vang lên giống như một hồi chuông báo hiệu cho cuộc chiến bắt đầu. Takei bình tĩnh nhìn về phía con Boss, cậu bắt đầu tập trung toàn bộ cơ thể rồi bỗng bật lên bước chân lấy đà hướng về phía con quái vật to lớn. Trên tay Takei một thanh kiếm đơn đang được cậu vác trên vai cũng ngay lập tức bị rút ra. Tiếng cứa của thanh kiếm vào vỏ kiếm sắc bén tạo ra những ánh lửa tàn văng ra khắp nơi. Thanh kiếm trên tay Takei sau khi rời khỏi vỏ đã ngay lập tức được cậu đặt song song với vai tạo thành tư thế đâm thẳng.
Càng đến gần con Boss, hai chân Takei cùng dẫn trở nên thấp hơn. Cậu từ từ hướng trọng tâm về phía trước cơ thể. Hai chân Takei đã nghiên gần bốn mươi lăm độ tạo ra động năng khổng lồ khiến mũi kiếm cậu cầm trên tay cũng phải phát ra từng tiếng rít dữ dội. Trên thanh kiếm màu đen tuyền của Takei lúc này cũng đã phát ra những ánh sáng màu đỏ rực giống như ngọn lửa vẫn luôn cháy trong tim cậu. Ngọn lửa ấy dần bao phủ lấy thanh kiếm báo hiệu rằng tư thế kiếm kỹ của Takei đã được hệ thống chấp nhận.
"Rage Spike".
Hai chân Takei giống như rời khỏi mặt đất ngay từ lúc cậu đọc lên tên kiếm kỹ mình sử dụng. Cơ thể Takei lúc này giống như tàn ảnh bỗng tăng tốc lên nhiều lần tạo ra một tia sáng tỏ rực sẵn sàng đầm xuyên hết thảy những gì nó có thể chạm đến. Sức mạnh của kiếm kỹ này chỉ nằm trong một đòn duy nhất khiến nó có khả năng đẩy lùi những con quái có cơ thể to lớn hơn Takei nhiều lần.
Bằng thiên phú bản năng, Takei đã thành công nhắm chuẩn chân phải của con Boss với mục tiêu khiến nó ngay lập tức mất đi cái chân này. Nhưng mà con Boss cuối cùng của mê cung này cũng đã sử dụng lượng thời gian ít ỏi có được để tung ra một đòn t·ấn c·ông b·ằng đầu hướng Takei.
"Keng".
Làn da đầu cứng cỏi cùng thanh kiếm v·a c·hạm tạo ra những tiếng rít dữ dội cứa lên dòng không khí vỗn đã rất hỗn loạn. Thanh kiếm của Takei vì rơi trúng bộ phận cứng nhất của con quái vật nên đã bị chệch hướng mà vọt thẳng về bên trái. Cùng lúc đó cái đầu của The Red Tyrannosaurus cũng vì lực phản chấn dữ dội mà không thể không nghiêng về bên phải bay ra vài mét. Cả người và quái vật lúc này đã rơi vào trạng thái đình trệ trong phút chốc nhưng đều ngay lập tức lấy lại ý thức rồi tiếp tục hướng đối phương tung ra đòn đánh tiếp theo.
Ngay khi ánh sáng đỏ trên thanh kiếm của Takei biến mất, cậu đã lấy lại trọng tâm và dồn sức vào hai chân rồi nhảy phắt lên cao hơn sáu mét hướng con Boss bay đến. Ở trên không trung, tay còn lại của Takei cũng ngay lập tức xuất hiện một thanh kiếm khác tỏa ra ánh sáng màu xanh lam. Cả hai thành kiếm được cậu bắt chéo thành hình chữ X và ánh sáng một xanh một đỏ trên hai thanh kiếm cũng dần hòa quyện lấy sắc màu với nhau.
"Bùm".
Lại một tiếng v·a c·hạm mạnh mẽ nữa vang lên.
Đầu con The Red Tyrannosaurus lần nữa đập trúng Takei vẫn đang lơ lửng trên không trung. Sức mạnh từ cú v·a c·hạm ngay lập tức được Takei khôn kéo dùng hai thanh kiếm đang đan chéo vào nhau chặn lại nhưng vẫn không thể kìm được động năng không lồ khiến cơ thể cậu lần nữa bay lên cao hơn hai mươi mét. Dòng không khí xung quanh cả hai lúc này cũng lần nữa rít lên từng tiếng rõ lớn kéo theo vô số đất lở cùng bụi đã văng xa khắp nơi.
Trên không trung, Takei lặng lẽ nhìn con quái vật to lớn dần thu nhỏ vì khoảng cách giữa hai người mà không kiềm chế được phấn khích đến từ sâu thẳm trong bản năng. Cậu nhắm hít một vài hơi thở sâu để bình tĩnh lại nội tâm rồi dần dùng khả năng của mình cân bằng lại tư thế bất chấp việc hiện tại cậu vẫn không có lấy một điểm tựa.
Theo quá trình tăng dần của độ cao, ánh mắt Takei ngày càng sắc bén, cậu nhẹ nhàng cảm nhận lấy dòng không khí chuyển động rồi bắt đầu tính toán điểm rơi bằng kinh nghiệm thu được sau ba ngày chinh chiến liên tục trong SAO. Cùng lúc này, cơ thể của Takei cũng bắt đầu chuyển động tương ứng theo dòng suy nghĩ thông suốt của cậu.
Trên không trung, con quái vật nhìn lên cao rồi liên tục gào lên những tiếng kêu ghê rợn. Trong ánh mắt không quá trí tuệ của nó dần xuất hiện một ánh sao bốn cánh lóe lên một cách rực rỡ. Ánh sao ấy như sao băng từ trên thiên không mang theo sức mạnh hủy diệt đang dần giáng xuống nó mà nó vẫn không hề hay biết.
"The Fallen Star".
Đó là một kiếm kỹ cấp cao được Takei sáng tạo ra ngay từ lúc cậu chỉ mới đạt cấp chín. Đây là một kỹ năng có thể liệt vào danh ngôn "g·iết địch một ngàn hại ta tám trăm" vì sức sát thương phản ngược lại người sử dụng là cực kỳ lớn.
Từ trên độ cao hơn hai mươi mét, cơ thể Takei uyển chuyển đưa hai thanh kiếm hướng xuống mặt đất nơi con The Red Tyrannosaurus vẫn đang đứng chực chờ kè thủ của nó. Khi tư thế đã vào đúng vị trí, hệ thống bắt đầu làm việc. Từ trên người của Takei cùng hai thanh kiếm bắt đầu sáng rực lên ánh sáng màu vàng rực rỡ chói lóa đưa cơ thể cậu dần tăng tốc đến vị trí chỉ định của kỹ năng với động lượng khổng lồ.
Sau khi xoay nhiều vòng cung cắt ra những dòng khí đang không ngừng chuyển động, ánh sáng vàng ngay lập tức đâm thẳng vào đầu The Red Tyrannosaurus rồi kéo luôn cơ thể nó từ tư thế đứng lao rầm xuống đất. Tiếng nổ từ vụ v·a c·hạm vang lên làm một vùng đất xung quanh hiện lên rạn nứt dữ dội kèm theo vô số những hòn đất đá to lớn vọt thẳng lên trời.
Hai thanh máu trên đầu The Red Tyrannosaurus vừa mới chỉ nhích một nhút nhưng sau khi trúng kiếm kỹ đặc biệt này thì ngay lập tức mất đi ba phần tư. Cùng với đó trạng thái Takei hiện tại cũng không khá lớn là bao. Thanh máu của Takei sau khi chặn hai đòn đánh của The Red Tyrannosaurus đã giảm đi một lượng khá rõ rệt giờ đây y hệt ngọn nến đang quay cuồng trước gió lớn. Từ mức độ hơn bảy mươi phần trăm, dòng trạng thái chỉ số lượng máu nhanh chóng rơi xuống điểm vàng, rồi ngay lập tức là màu đó đỏ và trở về con số không tròn trĩnh.
Black Iron Palace, khu vực hồi sinh người chơi.
"Không".
Takei kêu gào một tiếng thật lớn trong đau đớn, trên tay cậu hai thanh kiếm bỗng dần có nhiều vết nứt lan ra khắp nơi.
Sau tiếng hét là tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm với nền đá rồi bỗng vỡ tan thành những mảnh thủy tinh xanh lam và ngay lập tức tan biến. Takei khụy xuống với khuôn mặt bất đắc dĩ. Cậu để cơ thể nằm vật vã trên mặt đất giống như đang ăn vạ lấy trò chơi vì đã để cậu thua con Boss vừa nãy.
Vào lúc này, từ bên cạnh cách chỗ cậu nằm một vài mét, một cô gái với mái tóc dài máu tím mang theo bộ trang phục của người vừa bước vào Aincrad dần bước lại gần. Trong ánh mắt cô gái tràn đầy vẻ tò mò nhìn lấy chàng trai đang nằm gục xuống dưới nền gạch vuông vức của cung điện khổng lồ.
'Người kia, anh ta tại sao lại nằm xuống đất như thế?'. Cô gái bắt đầu suy nghĩ, cô lặng lẽ nhìn lấy chàng trai một hồi.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên cô bước vào Sword Art Online, cô bây giờ cảm thấy rất tò mò về thế giới này, nhưng mà trước đó cô chưa từng chơi game nên không biết VRMMORPG là cái gì, cũng không biết bước vào thế giới này cần phải làm cái gì. Cô cứ đi dạo hết nơi này đến nơi khác, đi được một lúc thì cũng đi vào lại điểm bắt đầu, đó là Black Iron Palace.
Trong quá trình quan sát thì cô thấy cứ thi thoảng lại có ánh sáng hiện lên rồi trong ánh sáng đó bước ra một người chơi, những người chơi này thường có ánh mắt hơi xấu hổ, thân hình vừa xuất hiện thì đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra nơi này. Cô không hiểu lắm thái độ của những người này. Bây giờ cô lại càng khó hiểu hơn khi có một anh chàng trông chỉ hơi lớn hơn cô một hai tuổi lại ngã khụy xuống.....
'Chờ một chút....'
'Anh ấy vừa ngã khụy xuống?'.
Trong dòng suy nghĩ của cô gái có một cảm giác nguy cơ dần hiện lên. Cô cảm thấy anh chàng này có thể cần sự giúp đỡ của cô.
Những ngươi chơi xung quanh cũng nhìn về phía anh chàng đang nằm vật vã trên mặt đất, nhưng cô thấy họ không quá chú ý mà chỉ hơi lắc đầu rồi lặng lẽ rời đi làm cô không thể tin được. Cô dùng ánh mắt khó tin nhìn mọi người khiến một số người tinh tê cũng bắt đầu quay lưng nhìn lại cô gái. Từ đằng xa, họ có thể nhìn đại khái thân hình của cô.
Ánh mắt cô mang một màu tím bí ẩn tương đồng với máu tóc, từ bên trong con ngươi của cô luôn rực lên một vẻ ánh sáng rực rỡ của sức sống mãnh liệt kết hợp với đôi môi chưa bao giờ ngừng mỉm cười khiến cho bất cứ ai khi nhìn vào cô đều có thể cảm thấy được động lực sống mạnh mẽ từ bên trong trái tim của cô gái.
Cô bước lại gần phía Takei rồi ngồi xổng xuống với hai chân khép chặt vào nhau. Cô nhìn Takei đang nằm gục xuống với vẻ tò mò xen lẫn một chút lo lắng. Sau một hồi vẫn thấy Takei giữ nguyên tư thế nằm sấp úp mặt xuống sàn đá, cô gái lần nữa nở một nụ cười rồi dùng tay chạm vào người cậu.
"Anh gì ơi......".
Tiếng nói trong trẻo xen lẫn sự trẻ con của cô gái giống như một tiếng chuông nhẹ nhàng đập vào trong tai của Takei khiến cậu bừng tỉnh. Takei dần ngẩng chiếc đầu của mình lên nhìn về phương hướng giọng nói phát ra.
Nhìn thấy chàng trai có hành động đáp lại, cô gái lần nữa nở một nụ cười thật tươi, cô không biết mình đã lần thứ mấy mình cười nhưng mà cô biết rằng mình luôn muốn làm như vậy. Cô nghĩ nếu anh ấy có một vấn đề gì đó, cô phải nở một nụ cười lạc quan để có thể giúp ánh ấy tốt hơn.
Vừa hướng tầm nhìn về nơi cần đến, tim Takei bỗng trở nên nặng trĩu, cậu nhìn vào mái tóc màu tím, đôi mắt màu tím, sau đó nhìn kỹ lại thân hình của cô gái một lần nữa. Cái nhìn của Takei lúc này giống như một máy quét liên tục qua lại trên cơ thể cô gái khiến nụ cười của cô hơi cứng lại.
'Có phải mình lại gặp một tên biến thái ?'.
Ngay khi suy nghĩ vừa bật ra trong đầu cô gái, giọng nói của Takei cũng vang lên.
"Chào cô, cô gọi tôi sao ?".
'Ồ, anh ta không phải tên biên thái'.
Cô gái hơi thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy Takei hỏi mình. Với nụ cười vẫn đọng lại trên môi, cô nhẹ nhàng đáp.
"Anh trai, tại sao anh lại nằm ở đây? Có vẻ như tâm trạng anh không được tốt?".
'Nhìn anh ấy trông có vẻ không phải là có vấn đề, sắc mặt vẫn rất tốt, nhìn giống như buồn nhưng trong ánh mắt lại.... ánh mắt này cũng thật sự buồn'. Trong đầu cô gái lúc này cũng suy nghĩ rất nhiều.
Sau khi hỏi, cô hơi gãi đầu một chút rồi ngượng ngùng nói tiếp.
"Hì hì, nếu có làm phiền thì em xin lỗi".
Takei vẫn duy trì lấy ánh mắt không rời khỏi cô gái, nhất là mái tóc cùng đôi mắt màu tím của cô dù chỉ nửa milimet. Nhưng rồi sau một lúc cậu cũng nhận ra rằng mình hơi bất lịch sự khi nhìn một cô gái một cách chăm chú như vậy nên khuôn mặt cậu cũng dần hơi đỏ lên bởi hiệu ứng tăng cường biểu cảm của Sword Art Online.
"À... xin lỗi..... Tớ nhìn cậu trông khá quen...nên.....".
Takei ngập ngừng trả lời cô gái với giọng rất là đứt quãng. Có vẻ như cậu vẫn chưa thoát khỏi sự xấu xổ vì hành động vừa nãy của mình.
"Umm. không sao cả". Cô gái nói rồi lắc đầu, cô tiếp tục nở nụ cười vui tươi. Sau một hồi quan sát mà vẫn không nhìn ra vấn đề, cô cảm thấy có vẻ như sự lo lắng của mình là vô nghĩa. Nhưng mà cô thấy dù gì cũng đã làm quen nên cô nghĩ mình có thể thử nhờ người này giúp đỡ. Bởi lẽ sau một vài câu, cô cũng dễ dàng nhận ra đây không phải người xấu.
"À thì...Anh đã chơi trò này khá lâu rồi nhỉ? Anh có biết cách chơi của trò này không? Em không biết nên chơi như thế nào hết.".
Cô gái vừa gãi đầu vừa nói, trong giọng cô hơi thể hiện một chút sự ngập ngừng nhưng lại hàm chứa rất nhiều năng lượng tích cực. Trong lúc nói chuyện hai tay cô cũng không ngừng đan vào nhau, khuôn mặt hơi cúi xuống tỏ vẻ xấu hổ.
Nghe cô gái hỏi mình, Takei hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Đây là lần đầu tiên em tham gia Sword Art Online?".
"Vâng... bác sĩ bảo... à không... em vừa mới mua trò chơi này tại một tiệm bán hàng ở trên ... à ừm... em quên mất nơi đó rồi. hì hì". Cô gái lần nữa đưa tay của mình ôm lấy đầu rồi híp lại đôi mắt trong trẻo của mình.
Takei quan sát cô từ nãy đến giờ trên môi cô vẫn luôn có hình ảnh nụ cười như có như không. Cậu cảm nhận được sức sống mãnh liệt bên trong cô gái giống như, ánh lửa đang cháy trên đống tro tàn.
Bỗng vào lúc này, dòng suy nghĩ của Takei hơi ngừng lại một chút. Cậu bắt đầu hồi ức lại cốt truyện Sword Art Online, hồi tưởng lại cô gái với ánh mắt và mái tóc màu tím, cô gái nở nụ cười đứng trước gốc cây đại thụ to lớn mà cậu cũng không nhớ nổi tên. Cái hình ánh ấy giống như đánh thức lấy một cảm xúc bi thương nào đó trong tim Takei khiến cậu, người chìm ngập trong dòng hồi ức bỗng thốt ra một cái tên khiến nụ cười luôn nở trên môi cô gái lần đầu tiên biến mất.
"Em...là Konno Yuuki sao.....".
Vừa nói xong câu trong lòng Takei bỗng trở nên cực kỳ hối hận, cậu giật mình tỉnh lại từ dòng hồi tưởng. Thấy cô gái đang chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên cũng khuôn mặt nghiêm túc, Takei bỗng không biết làm sao để giải thích.
"À... em giống một người em gái của anh, cô ấy tên là Konno Yuuki".
Sau khi thốt ra những lời nãy Takei lại âm thầm chửi mình một lần nữa, nhưng mà do không biết phải làm sao nên cậu chỉ đành mở mắt nhìn thẳng vào cô gái trước mắt với mong muốn rằng cô ấy sẽ không để ý đến những gì cậu vừa thốt ra vừa nãy.
Cô gái sau khi nghe lời giải thích vụng về của Takei cùng với khuôn mặt trông khá đần đồn của cậu khiến cô bật cười thành tiếng. Takei nhìn thấy cô gái cười thì cũng vụng về hùa theo.
"Ahahaha".
"Hahaaaha".
Trong lúc cả hai hùa theo nhau cười, cô gái bỗng nói một câu khiến Takei đứng hình.
"Quên chưa giới thiệu, em tên là Konno Yuuki, em không có anh trai".