Chương 20 : Offine Meeting (2).
"Ahhhhhhhh". Trên con tàu lượn siêu tốc, tiếng thét dài phấn khích của Takei vang vọng ngay lập tức bị lấn áp do tốc độ quá cao của con tàu. Tuy nhiên, những cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt đã không che giấu được tâm trạng của cậu lúc này.
"Kirito, cậu thấy thế nào?". Takei quay sang hỏi Kirito đang ngồi tại chiếc ghế an toàn bên cạnh cậu.
"Rất phấn khích, đây lần đầu tiên tớ đi đến nơi này". Kirito không che dấu ánh mắt thỏa mãn. Cậu không quá nhiệt tình như Takei nhưng cảm thấy thực sự rất vui vẻ.
Trời dần đổ về tối, số lượng người bên trong công viên Tokyo Dome City càng đông. Nơi đây không hổ với biệt danh 'nơi vui chơi quên lối về'.
Là một trong những trung tâm giải trí lớn nhất nhật bản, Tokyo Dome City là nơi có rất nhiều khách du lịch ghé thăm hàng năm. Dòng người đổ về nơi đây tạo nên khung cảnh đông đúc vui nhộn hiếm có trong thành phố Tokyo. Ở chỗ này mỗi người đều có thể tạm thời quên đi lo toan phiền muộn để có thể trong giây phút ngắn ngủi được thư giãn bản thân, nạp lại năng lượng cho chặng hành trình dài tiếp theo của cuộc đời.
Takei và Kirito thử tham gia nhiều trò chơi khác nhau cho đến buổi tối. Cả hai bằng nhiều cách khác nhau đã tham quan được rất nhiều nơi bên trong Tokyo Dome City.
"Cậu đã không thật sự ra khỏi nhà bao lâu, Kirito?". Takei thắc mắc.
Takei trong suốt hành trình nhìn thấy sự biến hóa của Kirito từ vẻ bỡ ngỡ sang thích thú khiến cậu nhận ra rằng chàng trai này cũng không thật sự trưởng thành hay suy nghĩ phức tạp như ở bên trong Anime.
Nhớ lại những chi tiết trước khi xuyên việt, Takei có thể kết luận Kirito đã gánh vác quá nhiều lý niệm, trách nhiệm và suy nghĩ so với lứa tuổi của cậu. Một đứa trẻ mười bốn tuổi, có vài năm không tiếp xúc xã hội, không bạn bè, không học hành mà đã nghĩ được việc phải gánh lên trách nhiệm là bảo vệ mạng sống của đồng đội là một điều không đơn giản. Xét quanh những đứa trẻ ở lứa tuổi trung bình của Kirito, tám thành vào SAO sẽ c·hết vì nhiều lý do ngu xuẩn. Cái kết luận này của Takei đơn giản vì mười bốn tuổi là tuổi ăn chưa lo nghĩ chưa tới, khi phải đối mặt với c·ái c·hết thì chắc chắn sẽ chọn một là trốn chui trốn lủi vì sợ hãi, hai là ảo tưởng sức mạnh rồi c·hết ở một góc nào đó mà không ai biết đến.
Tất nhiên điều này sẽ không quy kết cho Takei bởi vì cậu vốn dĩ chẳng phải đứa trẻ bình thường.
Nghe Takei hỏi câu hỏi mang chút tính chất riêng tư, Kirito không tỏ ra quá phản cảm. Đối với cậu Takei bây giờ đã là một người bạn thật sự, một người đáng để cậu chiến đấu để bảo vệ.
"Đại khái từ bốn đến sáu năm, tớ cũng không biết đã bao lâu nhưng mà đã thật sự rất lâu". Kirito có chút cảm khái.
Nói xong, cậu cũng rơi vào trầm mặc. Đứng giữa nơi người đi kẻ lại, Kirito có chút cảm thấy mấy năm nay mình có lẽ đã bỏ ra quá nhiều thời gian vào những thứ không thực tế.
"Bây giờ thay đổi cách sống cũng không quá muộn". Takei vỗ vai Kirito.
Kirito chăm chú nghe lấy lời khuyên của Takei rồi lại bắt đầu nghĩ về quá khứ. Cái ngày mà cậu đã bỏ học Kendo, lúc đó cậu đã bị ông nội tẩn cho một trận nhừ đòn. Nhưng mà, sau tất cả thì cậu thấy rằng những gì mình trải qua cũng thật sự không quá tệ. Bất chấp việc cậu đã nghỉ học mấy năm vì nghiện game.
"Ừ". Kirito gật đầu. "Cảm ơn cậu Takei, yêu cầu giúp đỡ mà tớ nhận ra được rằng thế giới thực cũng có rất nhiều điều thú vị".
"Tớ nghĩ......". Kirito suy nghĩ đắn đo một hồi lâu. Trong ánh mắt của cậu hiện lên vẻ do dự rồi lại quyết tâm.
Cậu bắt đầu nghĩ lại người em gái đã vì cậu mà ngày đêm cố gắng luyện kiếm chỉ để không cô phục sự kỳ vọng của ông nội. Cậu cảm thấy chính mình năm đó không thật sự làm đúng, cậu cảm thấy mình đã trốn tránh, trốn tránh trách nhiệm của một người anh, một người đàn ông. Khi cậu nghĩ lại bản thân, cậu thật sự cảm thấy, thật sự cảm thấy mình rất yếu đuối.
Trong dòng suy nghĩ miên man, Kirito cũng quên đi những gì đang xảy ra xung quanh cậu. Dòng người đông đúc đi lại bây giờ đã không còn có thể mang đến cho Kirito một chút vui tươi phấn khích.
Takei giống như nhìn thấy được nội tâm của Kirito, cậu chỉ im lặng nhìn người bạn của mình. Trong thời gian tiếp xúc với Kirito, cậu thấy trong ánh mắt của chàng trai luôn có một cái gì đó cách biệt với thế giới xung quanh. Giống như Kirito đang tồn tại ở thế giới này với một tư thái rằng bản thân vốn dĩ không thuộc về nó.
Kirito đang trốn tránh lấy thế giới này, đó là kết luận cuối cùng của Takei. Mà đối với những người muốn trốn tránh, điềm đạm giải quyết mới là cách tốt nhất.
"Cứ từ từ rồi hẵng đưa ra quyết định, có những thứ không thể vội vàng được".
Takei vừa nói vừa nhìn Kirito với ánh mắt thấu hiểu. Cậu cũng từng là một người cô độc trước khi gặp được Miu, và cả Yuuki nữa. Đến bây giờ trong dòng ký ức lờ mờ chỉ có kinh nghiệm chiến đấu và kiến thức, ngoài ra những ký ức còn lại rất là mờ nhạt. Cậu trước kia khi còn ở trong viện mồ côi cũng không có lấy bao nhiêu bạn, hay bao nhiêu người mà thâm tâm cậu công nhận là bạn. Những ký ức cũng kiến thức đã cách trở cậu với những người còn lại, nó gò bó cậu trong một cái khung, một cái ghế ngồi cách biệt so với người khác.
"Ừ". Kirito đưa ánh mắt lên bầu trời xa xăm, bàn tay cậu hơi giơ lên giống như muốn bấu víu lấy cảm giác gì đó rất mờ nhạt. Khuôn mặt Kirito lúc này ánh lên một chút nét u tối, cậu hơi thở dài một cái rồi lại đưa ánh mắt nhìn xuống mặt đất.
"Với những người như tớ, thế giới game với thế giới thực, thật sự không quá khác nhau".
"Tớ không khác cậu". Takei gật đầu.
Nếu nói về điểm này, Takei chắc chắn mình rất giống Kirito. Vì cả hai vốn dĩ đều muốn trốn tránh thực tại.
Takei bắt đầu nghĩ lại những chi tiết về Kirito mà trước khi xuyên việt cậu từng thấy trên Anime. Rồi sau đó lại nhớ lên thời gian mình trải nghiệm Closed Beta của Sword Art Online. Từng dòng ký ức tươi mới lần nữa ùa về thế chỗ lấy những ký ức mờ nhạt về quá khứ. Nghĩ đến đấy, Takei lại cảm thấy nhớ nhung cái cảm giác cùng Yuuki cầm lên thanh kiếm chạy tung tăng giữa cánh đồng xa xăm.
"Cái cảm giác cầm lên thanh kiếm và chiến đấu, nó thật sự tuyệt vời".
"Nhưng mà, nếu biết vì cái gì mình phải cầm lên thanh kiếm, chắc chắn nó sẽ tuyệt vời hơn".
Nhìn thẳng vào chàng trai tương lai sẽ trở thành một 'Hắc Kiếm Sĩ' mạnh mẽ nhưng tràn đầy đau khổ. Takei lúc này trong lòng cũng hiện lên sự thương cảm và đồng cảm. Cậu là người đi trước, cậu rất hiểu những gì Kirito sẽ phải trải qua.
"Cậu muốn mạnh mẽ hơn, đúng chứ Kirito?".
Takei nhìn thẳng vào mắt Kirito, người có vẻ như đang cố gắng né tránh cái nhìn của Takei.
Kirito lúc này bắt đầu cảm thấy giống như đã tìm được tri kỉ, nhưng mà cậu cũng nổi lên rất nhiều nghi ngờ, cậu cảm thấy Takei quá hiểu về mình, sự hiểu biết này đã vượt qua cái cảm giác tri kỉ gặp nhau.
"Cái này..... cậu có vẻ như rất hiểu tớ.... Takei-san". Kirito lần nữa gật đầu, nhưng trong ánh mắt cậu lúc này lại dần hiện lên vẻ tò mò và thắc mắc.
'Kirito phát hiện ra?'. Trong lòng Takei ngay lập tức giật mình trước câu nói của Kirito.
Cậu không nghĩ Kirito có thể n·hạy c·ảm như vậy, tất cả những gì cậu thể hiện hiện tại chỉ luôn là cảm giác của những người tri kỷ gặp nhau.
'Quả không hổ là Player số 1 Aincrad'. Trong thâm tâm Takei rất tán đồng năng lực cảm nhận và phán đoán của Kirito, tuy nhiên cậu sẽ không bao giờ nhận rằng mình là người xuyên việt. Ít nhất, hiện tại chưa phải lúc.
"Không...". Takei lắc đầu. "Tớ chỉ là người giống cậu thôi, Kirito-san".
"Thật sao? Tớ thấy cậu không giống tớ đâu". Kirito lắc đầu.
Kirito có thể cảm nhận được trong lòng Takei u tối, nhưng cũng có những khoảng rực sáng, nếu không thì Takei đã không dễ dàng thoải mái thể hiện cảm xúc của mình như thế.
"Tớ chỉ bước trước cậu vài bước thôi".
Nói rồi Takei cùng nhận ra mình đã ở chủ đề này đi quá xa, nếu nói tiếp có thể sẽ để lộ một số điều hiện tại chưa phải lúc. Takei lúc này quyết định đổi chủ đề.
"Bây giờ trời cũng đã tối, cậu muốn đi ăn ở đâu?". Takei bất ngờ hỏi.
Kirito nghe Takei bất chợt hỏi về bữa ăn tối thì cũng bỗng hơi khựng lại không biết trả lời thế nào. Cậu hiện tại cũng không nghĩ đến chuyện ăn tối ở đâu, vì cậu ăn tối thường là ở trong phòng riêng, luôn có người đưa cơm tận phòng.
Nghĩ đến hình ảnh người mẹ tần tảo vất vả mỗi ngày đều phải đưa cơm phục vụ, Kirito lúc này cũng cảm thấy càng xấu hổ hơn, cậu nhận ra mình thật sự đã quá ích kỷ và không quan tâm đến những người xung quanh.
"Qua nhà tớ ăn cơm không, nhà tớ chỉ có tớ và mẹ tớ". Takei bất ngờ đưa ra lời mời, cậu vẫn còn nhớ đồng nguyên liệu nấu ăn Miu mua hồi sáng.
"Như vậy có quá làm phiền cậu không?". Kirito hơi ngượng ngùng trả lời, cậu chưa bao giờ đến nhà bạn bè ăn chực, mà cậu trước đó còn chẳng có bạn bè, bây giờ vừa có bạn đã được mời đến nhà làm Kirito cảm thấy hơi có chút không thực tế.
"Đừng lo, mẹ tớ rất muốn tớ dẫn bạn về nhà, mà cậu là người bạn đầu tiên của tớ, nên tớ cũng muốn làm mẹ tớ vui một chút, dù gì trước đó bà ấy luôn sống một mình rất cô đơn nên rất thích đông vui". Takei vui vẻ giải thích.
Vừa nghĩ đến khuôn mặt niềm nở của Miu, Takei lại cảm thấy trong lòng ấm áp vài phần, đối với cậu Miu hiện tại thật sự rất quan trọng, cho nên cảm xúc của Miu cũng rất quan trọng.
"À, ừ, tớ sẽ hỏi mẹ tớ...". Kirito cảm nhận được sự nhiệt tình của Takei khiến cậu càng thêm ngượng ngùng lẫn khó xử. Bảo một người như cậu đến nhà bạn chơi thật sự là một vấn đề cực kỳ nan giải. Nhưng mà Takei là người bạn đầu tiên, cậu cũng không muốn làm Takei không vui.
"Ừm, chỗ gần đây có điện thoại, mình đi thôi".