Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đồng Nhân Sword Art Online : Tân Thế Giới.

Chương 21 : Sword Art Online Open Beta.




Chương 21 : Sword Art Online Open Beta.

Buổi tối hôm đó Takei vẫn không thể thành công dẫn được Kirito về nhà cậu ăn cơm. Tuy hơi thất vọng nhưng Takei và Miu vẫn vui vẻ hoàn thành bữa tối chỉ có hai người.

Trời dần chuyển về đông, những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt ngày càng xuất hiện thường xuyên.

Tuyết bắt đầu rơi trên đường phố, len lỏi vào từng góc sân, đậu trên những nóc nhà rồi yên vị ở đó chờ đồng bạn.

Thời gian cứ trôi mặc cho những bông tuyết xếp chồng nên nhau đang dần phủ một chiếc áo màu trắng xóa tinh khiết cho Tokyo. Ánh nắng mặt trời bây giờ đang trở nên mờ nhạt và xa cách hơn so với sự rạo rực của nó vào những buổi hè. Giữa mùa đông đang dần đến gần hơn, mọi sự vật bắt đầu mang lên người một chút cô đơn cùng lười biếng. Takei cũng vậy, cậu bây giờ đang nằm gọn trong chiếc chăn dày cộm vì trời thật sự quá lạnh.

Trên màn hình TV, chương trình thời sự đang thảo luận kịch liệt về hiện tượng biến đổi khí hậu.

"Thưa giáo sư Narukawa, ngài có thể cho biết nguyên nhân nào khiến mùa đông ở Tokyo năm nay đến sớm.......".

'Tính tinh'.

"Ai vậy?".

Nằm gọn trong chiếc chăn dày, Takei ló đầu ra nhìn về phía chiếc cửa đang phát ra những tiếng chuông tinh tinh. Cậu nghe được giọng Miu đáp lại và ngay lập tức thấy mẹ mình chạy ra mở cửa.

"Xin chào cô, đây là bưu kiện đến từ công ty Argus". Anh nhân viên xuất hiện đằng sau cánh cửa ngay lập tức gửi lời chào lịch sử đến Miu.

"Argus sao? Mẹ mình mua gì từ Argus, không lẽ....Nervgear?".

Khi Takei vừa nói đến chữ 'Nervgear' trong ánh mắt cậu bắt đầu hiện lên vẻ bất ngờ và sợ hãi. Cậu ngay lập tức thoát ra khỏi chiếc chăn ấm rồi chạy thẳng về phía Miu còn đang nói lời chào hỏi với anh nhân viên trước khi anh ta rời đi.

"Mẹ, mẹ mua gì vậy?". Giọng Takei lúc này hơi chứa một chút vẻ hoang mang.

"Sao vậy Takei?". Nhận ra sự khác thường của con trai, Miu ngạc nhiên hỏi lại cậu.

Takei không đáp lại Miu mà bắt đầu tự ý bóc ra chiếc hộp được bọc trong giấy hoa. Vừa mở ra bao bì, Takei ngồi bệt xuống đất với ánh mắt thẫn thờ.

'Xong, thật sự xong'.



Takei nhớ lúc cậu cùng Yuuki và Kirito cùng bước qua cánh cổng đến tân thế giới. Nơi mà cậu đến, thực chất cũng không phải tân thế giới.

Toàn bộ phiên bản Beta Test của Sword Art Online đều được làm từ công nghệ thực tế ảo hoàn toàn, thậm chí là những nơi mang lại cho Takei cảm giác chân thực không khác gì ngoài thực tế đều là sản phẩm của công nghệ thực tế ảo.

Về cơ bản, khả năng tính toán của máy tính vào thời đại này không cho phép chỉ số mức độ thực tế ảo, một loại chỉ số được các nhà khoa học đưa ra để so sánh khả năng mô phong thực tế của công nghệ VR, vượt qua 72,332 %.

Tuy nhiên, ở trong Sword Art Online, khu vực căn phòng Boss trong tầng một của Aincrad đã có mức độ thức tế ảo vượt quá 99,772 %. Ở mức độ mô phỏng này, con người gần như không thể nhận ra sự khác biệt giữa VR và thế giới thật.

Vào phút cuối cùng, hình ảnh người đàn ông với khuôn mặt lạnh nhạt mang theo một chiếc áo khoác màu trắng gần như đã in đậm vào não bộ của Takei.

"Chúc các bạn vui vẻ với những trải nghiệm sắp tới ở Tân Sword Art Online".

'Tân Sword Art Online'.

Vừa suy nghĩ, Takei vừa cầm lấy chiếc hộp đựng Nervgear. Tay cậu lúc này có vẻ như hơi run, cậu nhắm lại đôi mắt rồi bỗng thở một hơi dài.

"Ta-chan, có chuyện gì sao?". Bên cạnh Takei, giọng nói tràn đầy lo lắng của Miu vang lên.

"Haizzz". Takei thở dài, cậu hướng đôi mắt ưu sầu nhìn về phía Miu khiến cô cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng chưa đợi cô hỏi, cậu chỉ nói.

"Mẹ, nếu có chuyện gì xảy ra, mẹ nhớ cứ ở trong thị trấn khởi đầu, con sẽ tìm mẹ, chuyện sau đó con sẽ kể cho mẹ sau".

Miu im lặng lắng nghe Takei nói xong thì cô cũng biết rằng thứ cô mua chắc chắn ẩn dấu vấn đề nào đó cực kỳ bí mật. Cô nhìn lấy ánh mắt ưu sầu của con trai mà trong lòng bắt đầu cảm thấy hối hận vì trước đó đã mua món quà này tặng cậu. Trải qua nhiều đắng cay, cô hơn ai hết đã hiểu được cái gọi là 'Sword Art Online' không đơn giản như vẻ bề ngoài láng bóng của nó.

"Nó, nguy hiểm không Ta-chan?". Cho dù biết trước vấn đề rất phức tạp, nhưng Miu vẫn thử hỏi con trai mình, cô muốn biết những gì con trai cô đang phải đối mặt.

"Cái này...". Takei im lặng một hồi lâu rồi cậu cũng hơi gật đầu trước biểu cảm hơi thẫn thờ của Miu.

"Con không nghĩ mẹ sẽ mua Nervgear cũng Sword Art Online, chắc hẳn mẹ đã đăng ký tài khoản rồi chứ?".



"Um". Miu gật đầu, cô giải thích. "Lúc mua, họ có yêu cầu một ít thông tin cá nhân không quan trọng để hoàn tất đăng ký tài khoản".

"Mẹ muốn tham gia trò chơi này sao?".

"Tất nhiên, mẹ muốn tìm hiểu xem con trai của mẹ đang trải qua những gì?".

Takei không quá bất ngờ với câu trả lời của Miu, nhưng trong ánh mắt cậu cũng không che dấu đi vẻ cảm động. Đối với cậu tình cảm của người mẹ là thứ mà nhiều năm cuộc đời của cậu trước đây chưa từng có qua, nên cậu thật sự rất trân quý thứ tình cảm thiêng liêng này.

"Mẹ sẵn sàng nghe con kể về Sword Art Online chứ?".

"Tất nhiên rồi, mà có phải, đây có phải là một trò chơi nguy hiểm không Ta-chan, mẹ xin lỗi, mẹ thật sự bất cẩn...".

"Đó không phải lỗi của mẹ, việc con tham gia trò chơi này là vận mệnh, nếu mẹ không mua thì chính con cũng sẽ tự tham gia thôi".

Takei lắc đầu phủ định đi ánh mắt tràn đầy tội lỗi của Miu, cậu cầm lên chiếc mũ Nervgear rồi đặt lên chiếc bàn nằm ở giữa phòng. Chiếc mũ mới toanh nằm yên vị trước ánh mắt của hai mẹ con giống như một thứ mang đầy vẻ bí ẩn và u ám đang dần hiện rõ sau bức màn "Vượt thời đại" sáng chói lung linh.

Vào lúc này, trên TV, một bản tin khác cũng đang được phát. Phía trên tin tức, Logo của trò chơi Sword Art Online chiếm trọn một phần tư màn hình TV.

"Ngày mai đã là ngày Open Beta trò chơi Sword Art Online rất được vô số người chơi mong chờ, hiện tại số người đặt mua trò chơi đang đợi chờ xếp hàng trên phạm vi toàn cầu".

Người biên tập viên nói xong câu nói thì trên màn hình cũng đã chuyển cảnh đến nhiều điểm mở bán Sword Art Online nhưng phạm vi không chỉ bên trong Nhật Bản mà còn mở rộng ra nhiều điểm truyền hình ở nhiều nước khác.

"Cái gì, phát hành toàn cầu".

Takei vừa định nhẹ nhàng giải thích cho Miu thì bỗng quay phắt mặt vào chiếc TV với vẻ kinh ngạc cực độ. Cậu chăm chú đọc từng dòng chữ chạy trên TV rồi kết hợp nó với những gì vị biên tập viên trên sóng truyền hình đang phát biểu thì bỗng nhận ra được một sự khác biệt cực kỳ khủng kh·iếp so với những gì cậu từng nhìn qua bên trong Anime.

"Số lượng người chơi so dự kiện tăng mười lần, trực tiếp phát hành toàn cầu???".

Kirito dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vào màn hình TV, bên cạnh cậu là người em gái đang tò mò nhìn về những thông tin được trực tiếp trên truyền hình.

"Kirito onii-chan, đây có phải trò chơi mà anh đang chơi không?".

Suguha nhìn về phía anh trai mình với ánh mặt khá tò mò, trong giọng nói của cô hàm chứa cảm xúc thân cận hơn so với vài ngày trước rất nhiều.



"Đúng rồi Suguha, à mà, em tốt nhất không nên mua trò chơi này về". Kirito gật đầu nhưng ngay lập tức giống như nhớ ra điều gì đó không tốt, cậu vội khuyên em gái.

"Em hiểu rồi, Onii-chan". Suguha nhận ra sự lo lắng trong giọng nói của anh trai mình nhưng cũng không có tìm hiểu lý do. Đối với cô trò chơi cũng không phải là cái gì đó lành mạnh nên việc anh trai lo lắng vì không muốn em gái nghiện ngập là chuyện bình thường.

Nhưng mà lúc này cô cũng không biết Kirito căn bản không có ý nghĩ đó, cậu hiện tại chỉ muốn bất cứ người nào liên quan đến cậu cần phải tránh khỏi Sword Art Online càng xa càng tốt, tốt nhất là nên chỉ có một mình cậu nhúng chân vào nơi này.

"Onii-chan, tối nay anh muốn ăn gì?". Suguha n·hạy c·ảm biết được Kirito có vẻ như có cảm xúc không tốt với Sword Art Online nên cô quyết định đổi chủ đề nói chuyện để không khí không bị kiềm chế. Mặc dù trong lòng cô cũng có nhiều thắc mắc nhưng mà cô quyết định sẽ không nói thêm về trò chơi nữa.

"Tối nay?anh ăn gì cũng được?". Kirito mỉm cười.

Sau khi Offine Meeting với Takei, điều đầu tiên cậu thay đổi đó chính là bắt đầu ăn tối cùng gia đình. Mọi người trong nhà sau khi biết được việc này thì tỏ ra rất vui mừng, nhất là mẹ của cậu, bà ấy đã dành cả buổi chiều chủ nhật rảnh rỗi để chuẩn bị món cậu thích.

Những điều gia đình làm cho cậu, Kirito hơn ai hết cảm nhận được tình cảm vô tận hàm chứa bên trong đó. Cho nên cậu sau đó cũng rất xấu hổ về hành động nông nổi sau khi biết được quá khứ của mình, biết được bố mẹ cậu cũng không phải bố mẹ ruột.

Tuy vẫn chưa đủ mở lòng để nói ra quyết định sai lầm mấy năm trước, nhưng bố mẹ cậu cũng đã nhận ra được những cảm xúc của cậu lúc ấy. Họ biết rằng cậu cần thời gian để thoát khỏi những đau khổ đã tạo thành chiếc lồng giam cầm cậu trong một thời gian dài, và cũng vì thế nên cậu rất biết ơn họ, những người luôn quan tâm lo lắng cho cậu.

"Onii-chan không nên qua loa như thế". Suguha sau khi nghe câu trả lời của cậu thì cô ngay lập từng phồng má giả vẻ tức giận. Cô ngay lập tức đứng chắn trước mắt Kirito với hai tay chống hông. Khuôn mặt cô hướng lại sát khuôn mặt Kirito khiến cậu cảm thấy có chút hơi ngạt thở.

"Miễn là em nấu thì anh đều thích". Kirito ngay lập tức nhanh chóng trả lời trước ánh mắt nghiêm nghị của Suguha, nhưng sau khi nói hết câu thì cậu cũng phát hiện khuôn mặt em gái của mình có vẻ hơi đỏ so với bình thường.

"Đều.....đều.....thích...sao". Suguha chậm chạp nói ra từng chữ, mỗi chữ cô đều nhấn giọng rất mạnh.

"Ừm, Suguha-chan, mà... em có vẻ như bị sốt sao?". Kirito đưa tay sờ lên đầu Suguha với ánh mắt lo lắng. Theo cậu thấy thì lý do khiến khuôn mặt Suguha đỏ là em gái cậu có khả năng bị sốt. Bởi vì theo kinh nghiệm của cậu thì mùa đông mà mùa mà con người ta dễ bị bệnh tật do lạnh.

"Hửm... sốt". Suguha ngạc nhiên nhìn Kirito rồi nhìn về phía bàn tay cậu đang sờ trán cô. Khuôn mặt hơi đỏ của cô lúc này bỗng trở nên đỏ lòm, cảm giác xấu khổ từ nội tâm cô ngay lập tức trỗi dậy lan tràn đến mọi ngóc ngách của linh hồn.

"Onii-chan baaakaaaaaa".

'Đùng'. Kirito ngay lập tức bị Suguha dùng chân đá bay về phía sau khiến cậu ngay lập tức rơi vào trạng thái đờ đẫn vì không hiểu lý do vì sao mình bị đá.

"Onii-chan Baka". Suguha dùng hai tay ôm lấy ngực mình rồi ngay lập tức chạy vào phòng bếp để lại Kirito đang dần trượt xuống bức tường cứng cáp và lạnh lẽo.

'Rốt cuộc...chuyện gì đang xảy ra'. Trong đầu Kirito bây giờ chỉ còn chỗ cho đúng một câu này mà thôi.