Chương 19 : Offine Meeting.
Hôm nay là ngày thứ ba sau khi Argus bất ngờ thông báo sẽ đóng cửa Closed Beta.
Takei cùng Miu đang dạo quanh những gian hàng ở trung tâm thương mại. Cậu lúc này đóng vai trò người đẩy chiếc xe đi theo Miu, người sẽ thi thoảng chọn một vài món đồ nào đó rồi ném vào trong xe đẩy.
Takei nhìn vào chiếc xe chất đầy các loại rau, củ, thịt, gia vị và đủ thứ đồ đạc khác, cậu bỗng chốc tự hỏi liệu mình có đi mua đồ để chuẩn bị cho tận thế sắp tới hay không.
Sau khi chất đầy xe hàng, hai mẹ con nhanh chóng thanh toán tiền rồi bắt đầu nhìn nhau.
"Mẹ, mẹ tính mang từng này đồ về nhà bằng cách nào?". Takei nhìn vào đống bao bì chất đầy đồ ở trước mặt với khuôn mặt bất đắc dĩ.
"Ta-chan không thích sao?". Miu không trả lời mà quay lại hỏi cậu với ánh mắt khác thường.
"Không phải". Takei lắc đầu. "Nhưng mà nó quá nhiều, hai người không ăn hết đồng đồ này trong một tuần đâu".
"Con còn bạn bè mà Ta-chan, hãy thử mời mọi người đến nhà chúng ta". Miu nháy nháy mắt ra hiệu.
"Nhưng mà". Takei cười khổ. "Con không có nhiều bạn bè, với lại, thật sự mà nói thì con mới chỉ đi học hơn một tuần, làm sao có thể có bạn đủ thân mà dẫn về nhà được chứ".
"Ta-chan, nếu vậy con thử kiếm bạn gái đi". Miu đưa tay lên cằm suy nghĩ một chút rồi đưa ra ý kiến. Cô đưa ánh mắt tinh nghịch nhìn Takei giống như đang đợi chờ cái gì đó mà cô muốn thấy.
"Ách, bạn gái, mẹ đừng đùa vậy chứ?". Takei giật mình, cậu bắt đầu đưa ánh mắt u oán nhìn vào mẹ mình.
"Con nói con có một buổi hẹn với bạn chiều nay mà". Miu giống như vừa chợt nhớ ra điều gì đó, cô nói tiếp. "Hay là đổi chỗ hẹn thành nhà của chúng ta, như vậy cũng ổn đúng không Ta-chan?".
"Ách". Takei giật mình rồi lại tiếp tục cười khổ, sau khi ở với người mẹ nuôi được hơn nửa tháng, cậu cũng phần nào hiểu được tính tình cổ quái kèm với sự nhiệt tình quá mức của Miu.
"Bọn con mới gặp lần đầu, cũng không phải chung trường, bọn con quen nhau qua mạng".
"Quen qua mạng sao?". Miu tỏ ra hơi bất ngờ, sau đó cô hỏi với giọng hơi nghiêm túc.
"Người bạn đó, về nhà con sẽ kể cho mẹ, cậu ấy bằng tuổi con". Takei lần nữa nhìn vào đống đồ với vẻ bất đắc dĩ cho đến khi một giọng nói lạ lẫm vang lên đằng sau cậu.
"Cho hỏi, đây cô có phải Miu-san không ạ?".
"Đúng rồi". Miu nhìn vào người đàn ông mang đồng phục vừa bước đến bằng ánh mắt điềm tĩnh khác hẳn so với lúc cô nhìn cậu.
"Tôi thuộc công ty vận chuyển Gatoshi, cô là người yêu cầu công ty chúng tôi vận chuyển những hàng hóa trên về địa chỉ này đúng không ạ?". Anh nhân viên Gatoshi chỉ vào đám hàng rồi lấy từ trong chiếc túi anh ta mang theo một tờ giấy đưa cho Miu.
"Đúng vậy, xin nhờ anh". Miu nhìn vào tờ giấy một chút rồi gật đầu, Cô mỉm cười lịch sự nhìn anh nhân viên.
Anh nhân viên mỉm cười lại với cô rồi ngay lập tức rời đi. Chỉ một lúc sau toàn bộ số hàng hóa mà hai mẹ con Takei mua cũng bị dời đi một cách nhanh chóng.
"Ta-chan, chúng ta ăn trưa ở ngoài nhé?".
"Vâng".
Trên chuyến tàu điện ngầm xuyên qua con đường hầm chạy dọc từ quận Koto đến quận Edogawa, thi thoảng ta sẽ nhìn thấy dòng người đông đúc chen lấn nhau trong những nhà ga. Khung cảnh thành phố nhộn nhịp nhưng đầy sự nghiêm túc tạo ra ra một bức tranh mang một chút gì đó vẻ đối lập.
Miu trìu mến nhìn Takei đang ngủ say trong ngực cô. Cô nở một nụ cười hạnh phúc nhưng trong mắt đâu đó vẫn có một chút gì đó rất buồn.
"Ta-chan, mẹ xin lỗi".
"Hoshi-kun..con của chúng ta đã về nhà rồi....chỉ còn anh nữa thôi....".
Ngoài cửa sổ, ánh sáng của bóng đèn điện vẫn liên tục đến rồi đi khỏi tầm mắt Miu. Bên trong toa tàu điện, những con người vẫn yên vị trên vị trí của mình bỏ mặc lấy xung quanh con tàu đang thay đổi từng giây. Và trong ngực Miu, Takei vẫn đang nhắm mắt yên bình trước sự che chở mà cậu đã rất lâu chưa được cảm nhận.
Buổi chiều cùng ngày, vào đúng giờ hẹn trước, Takei lần đầu tiên gặp mặt người bạn cũ. Trong không gian ấm cúng được trang trí đầy màu sắc truyền thống, Kirito từ lâu đã ngồi yên vị chờ đợi.
"Anh cần gì?". Một anh nhân viên phục vụ bước lại cạnh bàn của Kirito rồi hỏi với giọng ân cần.
"À, tôi đang chờ bạn". Kirito mỉm cười lịch sự.
Takei lúc này mới từ cửa quán cà phê bước vào, cậu dùng ánh mắt quan sát xung quanh một chút rồi cố định lại tầm nhìn ở một chàng thiếu niên đang có khuôn mặt khá căng thẳng.
"Kirito-san". Takei vẫy tay hướng Kirito ra hiệu.
"Ồ, Takei-san, là cậu sao?". Kirito nhìn về người thiếu niên đang vẫy tay với vẻ ngạc nhiên, trong mắt cậu Takei-san hiện tại thật sự rất non nớt, rất khác so với trong Sword Art Online.
"Tớ không nghĩ là cậu trẻ như vậy đấy". Takei ngồi xuống chiếc ghế đối diện Kirito rồi nói với giọng trầm trồ.
"Tớ cũng rất ngạc nhiên". Kirito đáp lại, cậu nói tiếp.
"Cậu rất khác so với trong SAO".
"Cậu cũng vậy, tớ cứ tưởng cậu phải già hơn cậu hiện tại năm sáu tuổi cơ".
Nói rồi Takei lại quay mắt nhìn khung cảnh cổ phác của quán cà phê, cậu bỗng hỏi.
"Cậu thấy nơi này yên bình chứ?".
Kirito hơi trầm mặc một hồi, cậu bắt đầu nhìn lại những chiếc đèn lồng đang tỏa ra ánh sáng lờ mờ, những bức tranh về làng quê được treo ở những góc dễ nhìn, hình ảnh cây hoa anh đào ẩn hiện trên nền vàng dịu nhẹ. Để ý một chút, Kirito không biết từ lúc nào đã thở nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Rất yên bình".
"Tớ thích nơi này cũng vì sự yên bình của nó". Takei mỉm cười rồi nhẹ nhàng tựa lưng xuống chiếc ghế. Cậu nhắm lấy đôi mắt và nói tiếp.
"Thử làm giống tớ, tìm cách tận hưởng những gì tốt đẹp của thế giới này, nó cũng không so với thế giới kia kém".
"Cậu rất biết tận tưởng, Takei".
"Ta chỉ sống có một cuộc đời thôi mà". Takei vẫn nhắm lại đôi mắt và dùng các giác quan còn lại cảm nhận lấy cảm giác thoải mái phát ra từ sâu trong nội tâm. Trên môi cậu lúc này bất giác từ lúc nào đã xuất hiện một chút độ cong.
Cả hai người bỗng cùng nhau rơi vào im lặng. Kirito và Takei chỉ trong chốc lát này đã trở nên quen thuộc hơn rất nhiều.
"Cậu cảm thấy nhẹ lòng hơn chưa, Kirito?".
Trong lúc Kirito đang yên lặng tận hưởng, giọng nói quen thuộc lại vang lên.
"Ừm, tớ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất trong khoảnh khắc này, tớ thật sự cảm thấy mình đuợc nghỉ ngơi". Kirito vui vẻ gật đầu. Đây là lần đầu tiên từ khi cậu từ chối việc học kiếm đạo, cậu cảm thấy trong lòng mình thật sự thoải mái.
"Cảm ơn cậu, Takei-san".
Nhìn vào ánh mắt tràn đầy sự thanh thản của Kirito, Takei cũng cảm nhận được lòng mình có thêm một chút hạnh phúc. Ở trong suy nghĩ của cậu, Kirito luôn có hình tượng là một con người phải gánh vác quá sức. Những năm tháng thiếu niên phải chiến đấu vì sự sống, phải chứng kiến c·ái c·hết của đồng đội, phải gánh lên trách nhiệm mà người trưởng thành chưa chắc đã đủ khả năng gánh vác. Cái giá của danh hiệu "Hắc Kiếm Sĩ" chưa bao giờ là rẻ mạt, nhưng người mang lên nó cũng phải cần được nghỉ ngơi.
"Chuyện nên làm thôi, Kirito, tớ nghĩ cậu phải quan tâm hơn chính bản thân mình". Takei lắc đầu rồi cậu lại tiếp tục.
"Ngày hôm nay tớ hẹn gặp mặt cậu ở đây cũng không phải vì công việc hay chuyện gì về SAO".
"Ồ". Kirito hơi ngạc nhiên, cậu ngay lập tức hỏi. "Vậy chúng ta sẽ làm gì?".
"Chơi". Takei mỉm cười. "Đi chơi khắp Tokyo".
"Thế giới ảo mang lại nhiều cái thế giới thực không có, nhưng mà thế giới thực lại có nhiều cái mà thế giới ảo không có, cậu biết đó là gì không, Kirito?".
"Cái này....". Kirito hơi ngập ngừng, cậu trước giờ đều c·ách l·y mình khỏi thế giới thực tế. Thậm chí trong đầu cậu lúc này cũng chỉ toàn những câu chuyện về SAO, hay tân thế giới mà thôi. Nếu mà không bàn về những chuyện như thế, Kirito cũng không biết làm gì cả.
"Trải nghiệm chân thực". Takei nháy mắt.