Chương 9: Cóc chết, kế sách báo thù
Chương 9: Cóc c·hết, kế sách báo thù
Nghe tộc trưởng gọi đến tên mình, Lộc giật mình không nói lên lời. Đôi mắt rung lên từng hồi. Nhịp tim dồn dập đập nhanh hơn mỗi giây. Cả cơ thể hắn nặng trĩu như gánh lấy ngàn cân, hô hấp khó khăn hơn bao giờ hết.
- Lộc...Lộc..
- Lộc, nói đi..
- Lộc...
- Dạ?- Bị tộc trưởng cùng với những tộc nhân gọi tên liên tục, Lộc thốt lên vô thức rồi tức khắc thoát ra khỏi ảo giác. Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán, hắn thở dốc nhìn xung quanh. Sau đó nhìn vào vị tộc trưởng phía trên mà bắt đầu hồi tưởng lại những sự việc đã xảy ra vào đêm hôm qua.
Từng chi tiết dù là nhỏ nhất hắn nhớ lại rồi thuật ra. Từ khi bắt đầu rời tộc, đến lúc chạm mặt với đám người của bộ tộc khác. Rồi làm sao mà bọn hắn ra nông nỗi này, cái gì làm ra hắn cũng kể lại cho mọi người có ở tế đàn nghe.
Vừa nói hắn vừa rút từ trong người ra một phần v·ũ k·hí đã bị bẻ gãy của đám người săn g·iết mình. Giọng hắn run run
- Tộc trưởng, đây là thứ đã làm chúng ta b·ị t·hương. Cóc...Cóc cũng là bị thứ này đâm trúng chỗ hiểm mà c·hết
Nói rồi Lộc nắm chặt tay, cắn răng cố cho nước mắt không tuôn rơi.
Già La từ trên nhìn xuống không thấy rõ, lão liền bước xuống bục đá, tiến về phía Lộc rồi cầm lấy thứ đã làm hại tộc nhân mình, lão cẩn thận kiểm tra từng chút một.
- ừm, ngươi có chắc là cái thứ nhỏ bé này đã g·iết c·hết Cóc?
Ngờ vực hỏi Lộc, Già La nhìn thứ v·ũ k·hí nhỏ bé này mà không sao nghĩ ra được cách dùng nó g·iết người ra sao. Quả thực từ trước tới giờ lão là lần đầu thấy thứ này, g·iết người bằng que tre này ư? Lão không chắc cho lắm.
- Thật sự, chính mắt bọn ta nhìn thấy bọn người đó dùng thứ này găm vào lưng Cóc. Ngoài ra không còn thứ gì khác - Lộc thốt lên mất bình tĩnh trước câu hỏi của tộc trưởng.
- Bọn ta cũng vậy, thứ này tuy nhỏ nhưng rất khủng kh·iếp. Đám đó ai cũng cầm thứ này bắn về phía bọn ta, cố lắm mới thoát ra được nhưng vẫn dính đòn.
Ba người đứng cạnh cũng có chút run rẩy khi kể về khoảng khắc chạy trốn tránh né v·ũ k·hí bắn ra của đám ác ôn bộ tộc lạ.
Thấy Bốn đứa trẻ chắc nịch trong lời nói cộng thêm biểu hiện trên khuôn mặt chúng, Già La nhíu mày khó hiểu. Lão nhìn một lần nữa vào que v·ũ k·hí rồi lật giở từng v·ết t·hương trên xác của Cóc.
- Có chút giống, nhưng mà...- Già La thì thầm trong miệng.
- Thứ đó gọi là mũi tên - Đột nhiên một giọng nói từ trong hàng ngũ thanh thiếu niên vang lên làm Già La chú ý.
Hiếu từ trong hàng bước ra, Già La nhìn hắn đánh giá một lượt rồi hỏi.
- Ồ, Minh Hiếu, con trai nhà cô Nụ ? Ngươi biết thứ này?
Hiếu không trả lời, chỉ thấy hắn gật đầu rồi tiếp tục lời vừa nói.
- v·ũ k·hí bọn ngoại tộc kia dùng hẳn là cung tên, thứ bắn ra từ cung tên gọi là mũi tên, chính là cái mà tộc trưởng người đang cầm.
- Ngươi chắc chắn?
- Thề trước Thần Minh ta không nói sai. Khi trước đi săn ta từng chạm mặt một nhóm người lạ cầm theo v·ũ k·hí này, họ có nói chuyện với nhau về con hàng này . May mắn ta trốn kịp lên cây nên có thể nghe lén được cuộc trò truyện của bọn họ mà không b·ị t·hương tổn.
Không thể nói là mình tự biết được, Hiếu liền bịa ra một câu chuyện để trả lời tộc trưởng, hắn còn thề thốt trước vị thần mà cả bộ tộc tôn kính để cho tộc trưởng tin lời hắn nói.
Già La nghe Hiếu kể thì gật gù, lão không biết có phải thật sự là như vậy không nhưng tên nhóc này dám thề với Thần Minh thì hẳn cũng đáng tin.
Một bộ suy nghĩ trong đầu, Già La quyết định cho kết thúc lễ tế. Giải tán hết tộc nhân đang bàn tán huyên náo khỏi hiện trường, cử người đi lo liệu chôn cất xác của Cóc rồi an bài chăm lo cho mẹ Cóc vẫn còn đang hôn mê.
Khi mọi chuyện đã ổn thỏa, lão tiếp tục cho gọi những người có liên quan đi một chuyến đến lều nghị sự của tộc. Vì Hiếu có biết về thứ v·ũ k·hí này nên lão cũng gọi cả hắn đến luôn.
Lều nghị sự của tộc Lạc Việt là một công trình lều lợp cỏ kín từ nóc xuống sát mặt đất được dựng gần tế đàn. Vì là nơi tập trung đông người để bàn bạc các chuyện quan trọng trong tộc nên lều được làm rộng hơn các lều trại bình thường mà tộc nhân dùng.
Lúc này bên trong lều nghị sự tập trung khá đông người. Ngoài Già La tộc trưởng cùng bốn bô lão ra còn có Hiếu và bốn người trong nhóm của Lộc, tổng cộng có 10 người bên trong.
- Sự việc mọi người đều nghe Lộc kể rồi, bây giờ ta muốn biết suy nghĩ của mọi người về vấn đề này như thế nào! - Già La lên tiếng - các trưởng lão thấy sao?
- Việc này quả thực là trước nay chưa xảy ra, ta thấy cần phải tìm hiểu rõ - một vị trưởng lão trong bốn vị mở lời đầu tiên.
- Là đương nhiên rồi, thế nhưng cái ta quan tâm nhất là thứ tên cung tên kia. Thứ này không hề đơn giản! - Lại một vị trưởng lão tiếp lời, lão vừa vuốt bộ râu dài vừa híp mắt nói.
"Ừm" Già La nghe hai vị trưởng lão nói thì gật đầu tán thành - phải chú ý đến cái thứ cung tên này - rồi quay qua hỏi hai trưởng lão còn lại.
- Hai vị thấy thế nào?
Một vị lắc đầu thở dài tỏ ý không có đối sách. Vị còn lại khuôn mặt đỏ au, nhăn nhúm đập tay lên mặt bàn đá giận dữ quát.
- Tộc nhân bị g·iết hại chúng ta nhất định phải báo thù cho bằng được!
- Nhưng hiện giờ ta không biết gì về đối phương cả, như vậy liệu có liều lĩnh quá không? - Già La trước sự giận dữ của vị trưởng lão này chỉ điềm tĩnh đặt câu hỏi.
Phải biết Lạc Việt không phải lớn mạnh gì, cả thảy toàn tộc chỉ có hơn 150 đầu người, trong đó có sức chiến đấu vỏn vẹn chỉ tầm 38 người là cùng. Còn lại trong tộc là người già, phụ nữ và trẻ em không có sức chiến đấu. Nếu vọng động xuất kích trả thù cho một người mà dẫn đến nguy cơ ảnh hưởng đến toàn tộc, Già La có c·hết cũng không dám nhìn mặt tổ tiên.
- Chẳng phải có Lộc đây sao, bọn hắn chạy trốn từ chỗ đó mà? -Vị trưởng lão vẫn một mực kích động chỉ tay về phía Lộc mà nói.
- Ta...Ta, Từ trưởng lão, bọn ta chưa kịp xem tộc đó có bao nhiêu người đã bị dí chạy như chó c·hết rồi.
- Lộc ca nói đúng, bọn ta cũng không có một chút thông tin gì về bọn đó cả
Lộc bị gọi tên chỉ điểm thì ấp a ấp úng trả lời. Đúng thật là như vậy, vừa thoát khỏi khu rừng chưa kịp nói câu chào bọn hắn đã bị ăn vài phát tên của đối phương rồi, làm sao kịp biết thông tin về bộ tộc đó chứ. Dù rằng hắn muốn trả thù cho Cóc lắm nhưng tài thật hiện giờ hắn không nghĩ ra kế gì.
- Mẹ kiếp! - Vị Từ trưởng lão đấm tay xuống bàn đá tức giận văng ra một câu tục rồi hậm hực nhắm mắt nghĩ kế sách khác để trả thù.
Trong lúc các bậc trưởng bối đang bận bàn tán chuyện báo thù, Hiếu ngồi kế bên Lộc nghe hết mọi chuyện mà không khỏi cảm thán " Chậc, ông bác già này cũng máu chiến ghê nhỉ!"
Thấy không khí có vẻ lắng xuống ít nhiều, khuôn mặt ai nấy cũng rơi vào trầm tư Hiếu hẳn là mọi người đã bình tĩnh chút rồi liền giơ tay thưa chuyện.
- Mọi người, ta có ý kiến...
Phá tan bầu không khí, Hiếu thành công dẫn sự chú ý của mọi người về phía mình.
- Nhóc Hiếu, ngươi muốn nói gì? - Già La hiếu kì hỏi Hiếu
Trước mọi ánh mắt trong lều đang nhìn về phía mình, Hiếu từ từ nói ra ý kiến của mình.
- Về việc trả thù cho Cóc ca, ta nghĩ là ta có cách...