Chương 10: thảo luận về kế hoạch trả thù
Chương 10: thảo luận về kế hoạch trả thù
- Về chuyện trả thù cho Cóc ca, ta nghĩ ta có cách...
- Thật?
Chưa kịp để Hiếu nói hết câu, mọi người chỉ nghe hắn nói hắn có cách liền dựng đứng hết cả lên, tay còn nắm lấy vai hắn mà hỏi.
Bị mấy bàn tay thô kệch nắm lấy vai mình mà "nắn bóp" Hiếu chỉ biết gật đầu rồi cười khổ.
- Để ta nói hết đã nào.
Hiếu khẽ nhắc nhở, Tộc trưởng Từ trưởng lão cùng với mấy người Lộc biết mình thất thố liền quay lại vị trí cũ tiếp tục nghe Hiếu trình bày, ba vị trưởng lão còn lại thì vẫn bình chân như vại, chú tâm từ đầu đến cuối.
- Trước tiên, để mọi người không vui mừng quá sớm ta sẽ nói trước với mọi người luôn. Có thể chế tạo ra được cung tên thì hẳn là bộ tộc đó đã hơn hẳn chúng ta về trình độ rồi. Trong lúc tộc ta còn đang chơi với đá thì tộc người ta đã dùng v·ũ k·hí tầm xa để săn g·iết rồi, cỡ như rìu đá và giáo đá của ta thì không có cửa để trả thù đâu, không khéo chưa kịp chạy tới bổ người ta thì thân thể đã ghim đầy mũi tên như con nhím rồi ấy...
- không thể nào...- vị Từ trưởng lão chộp gật làm ra một cái phản ứng thái quá, Hiếu liền đưa tay ra hiệu cho lão bình tĩnh, sau đó nói tiếp.
- Nhưng mà mọi người cũng đừng kích động, trùng hợp thay hôm đó ta đã nhìn rất kỹ cung tên rồi, thứ v·ũ k·hí ấy ta có thể làm ra được, thậm chí còn có thể tạo ra loại có sức p·há h·oại mạnh hơn, đủ để chúng ta dùng báo thù cho anh Cóc.
Nghe đến đây lại một lần nữa mọi người trong lều nghị sự được một phen bất ngờ. Ban đầu nghe Hiếu nói cái gì mà trình độ hơn chúng ta, mấy lão già cũng như bốn người bọn Lộc cảm thấy vụ này tên nhóc Hiếu chắc là không có hướng giải quyết rồi. Thế nhưng câu sau Hiếu nói hắn có thể làm ra được v·ũ k·hí tương tự, thậm chí là hơn cái của tộc kia làm cho mọi người nhìn thấy được một tia hi vọng.
- Thật sự là ngươi có thể chứ?
Già La tộc trưởng nhìn Hiếu hỏi mà vẻ mặt có chút vui mừng nhưng cũng mang một sự ngờ vực không hề nhỏ, lão biết từ nhỏ Hiếu đã tỏ ra là một đứa trẻ khác lạ, trí tuệ hơn người. Nhưng đây lại là chuyện liên quan đến an nguy của tộc nhân, lão là người chơi chắc, nếu không chắc chắn thôi thì cắn răng bỏ qua còn hơn là báo thù cho một người rồi để mất cả tộc.
- Không chắc chắn ta đã không nói ra! - Hiếu kiên nghị nhìn các vị cao tuổi có trong lều rồi trả lời, Sau đó lại làm bộ mặt càng nghiêm túc hơn, giọng nghiêm trọng nói ra.
- Có v·ũ k·hí là một chuyện, yếu tố con người lại là một chuyện khác. Chúng ta nhân thủ không tính là lớn, điều động đi một lượt không được nổi 40 người có sức chiến đấu, trong khi đó tình hình địch nhân như thế nào còn chưa biết, v·ũ k·hí làm xong biết cách sử dụng cũng không thể tùy tiện đi sang đất nhà người mà đánh được. Vì vậy tộc trưởng à, người nói xem phải làm như thế nào đây?
Diễn thuyết một tràng cuối cùng hắn lại quay qua hỏi Già La tộc trưởng lúc này đang ngớ người không biết dụng ý của tên tiểu tử này là như thế nào.
- Cái này ...ngươi thử nói ra ý nghĩ của mình cho ta xem nào! Đã nghĩ đến vấn đề này hẳn là cũng có vài sáng kiến chứ nhỉ?
Khụ khụ ho khan vài tiếng, Già La làm sao liền đưa đẩy câu trả lời sang cho hắn tự giải thích, còn mình thì vẫn yên vị tại chỗ thầm nghĩ " Phí lời, lão đây bản tính cẩn trọng, không tham khảo chút ý kiến từ mấy người các ngươi thì làm sao mà có sức lèo lái cả tộc được cơ chứ, hừ!"
Khóe miệng giật giật, Hiếu trong lòng hắn cảm thấy tộc trưởng đúng là lão già lắm chiêu, muốn hỏi lão xem với cái tư duy người cổ đại thì lão nghĩ được đến đâu, ai ngờ lão lại đùn đẩy về cho mình, thật chán chẳng buồn nói.
Thở dài một hơi, Hiếu thấy Từ trưởng lão tính tình nóng nảy không đợi chờ được nữa rồi thì liền bắt đầu đưa ra ý kiến của mình.
- Tộc trưởng đã nói như vậy thì ta liền không câu nệ nữa. Trước tiên vấn đề của chúng ta là tình báo của kẻ địch.
- Tình báo? Chín người có trong chiếc lều tỏ ra khá lạ lẫm với từ ngữ này, bọn họ nhíu mày khó hiểu nhìn Hiếu, tên này thật là lâu lâu lại nói ra những câu từ dị ngôn mà.
Thấy vẻ mặt đám người này ai cũng như là vịt nghe sấm, Hiếu biết mình phải tốn công giải thích một lần nên cũng không nói nhiều, hắn trực tiếp đi vào vấn đề chính.
- Tình báo là gì? Ở đây là chỉ đến hoạt động thu thập tin tức của đối phương một cách bí mật, khiến cho đối phương không phát giác được rằng mình đang bị theo dõi. Như vậy mọi người liền biết chúng ta phải tiến hành cử người đi thu thập tin tức, giá·m s·át nhất cử nhất động của bọn ngoại tộc kia, đồng thời báo về đây để chúng ta nắm rõ tình hình mà đề ra phương án hành động cụ thể...thế nào, tộc trưởng? Mọi người hiểu ý ta chứ?
. . .
- À ừ...ờm, chắc là, ngươi cứ nói ra hết đi.
- . . .
Với ký ức kiếp trước của một người hiện đại, lại thêm tính cách hay tìm tòi học hỏi Hiếu nói một hơi không vấp chữ nào, xung quanh đám người khuôn mặt ngơ ngác, nghe tên nhóc Hiếu nói mà không khỏi há hốc mồm bởi những gì hắn nói ra bọn họ câu được câu mất, chắp vá lại lại không hiểu ra được ý nghĩa gì.
Với tình cảnh vừa phải nêu ra đối sách mà mình nghĩ ra vừa phải giải thích cặn kẽ từng câu từ cho mọi người hiểu, Hiếu dần dần mất kiên nhẫn nhưng chẳng thể làm được gì chỉ biết thở dài trong lòng thầm than thân trách phận. Ai bảo hắn được sinh ra vào thời "ăn lông ở lỗ" này cơ chứ.
Kết quả là sau khi kết thúc lễ tế, hắn liền bị dày vò t·ra t·ấn tinh thần, thử thách sự nhẫn nại trong cái lều nhỏ kia nguyên cả buổi chiều, đến gần tối mới xong.
Nội dung nói ra lại chẳng nhiều, quanh đi quẩn lại chỉ là việc chế tạo v·ũ k·hí cung tên, cử người đi do thám thực hư bộ tộc kia và kế hoạch huấn luyện nâng cao cho chiến binh của tộc.
Già La tộc trưởng với ba vị trưởng lão rất chăm chú lắng nghe ý kiến của hắn nói ra, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt hắn đoán quá nửa là đã đồng tình với hắn. Chỉ riêng Từ trưởng lão trong quá trình bàn bạc hay nhảy sổ vào chặn họng hắn, nói rằng những thứ hắn nói ra quá rắc rối, cứ trực tiếp đưa người sang đánh là được, hoặc là rình rập chặn đường đánh g·iết khi bọn ngoại tộc kia đi săn là nhanh nhất, chứ theo cách của hắn thì để lâu chỉ sợ tộc nhân quên mất mối thù này.
Với tính tình nóng nảy có phần trẻ trâu như lão Từ, Hiếu cũng chẳng để tâm, hắn trực tiếp xuống nước vuốt mông ngựa cho lão nguôi ngoai vài phần rồi vứt sang một bên tiếp tục hội ý, dù sao chỉ cần số đông nghiêng về hắn, chấp nhận làm theo phương án hắn đề ra thì kế hoạch đã thành công một phần rồi. Còn lão Từ, cứ để cho lão thích nóng nảy kiểu gì cũng được, sau này vẫn có việc dùng đến lão chiến binh này mà.
Rời khỏi lều nghị sự thì trời đã tối đen như mực, ôm cái bụng đói meo Hiếu rảo bước thật thanh đi về ngôi nhà trên cây của mình. Ở trên đó hắn có trữ một ít thịt khô dự phòng những lúc thế này.
Vừa đi hắn vừa ngân nga lên vài giai điệu quen thuộc mà kiếp trước hắn hay nghe, hôm nay tuy có chút tốn nước bọt nhưng hắn vui vì có thể giúp một tay trong công cuộc báo thù cho đồng tộc của mình, cũng mừng không kém khi mà kế hoạch hắn ấp ủ bao lâu nay coi như đã tiến vào bước đầu tiên, một kế hoạch xây dựng thế lực hùng mạnh mang tính đột phá. . .kế hoạch phục dựng Đại Việt tại dị thế.