Chương 8: Lễ tế kết thúc
Chương 8: Lễ tế kết thúc
Nheo mắt nhìn lên phương hướng của mặt trời trên cao, Già La nhẩm tính, Chiếu theo góc độ này thì có lẽ thời gian đã hết, lão phải tiến hành làm lễ cúng tế Thần Minh rồi.
Thế nhưng nhìn xuống dưới, nơi các thanh thiếu niên đang đứng theo hàng cùng các thú săn của mình thì Già La lại thở hắt ra một hơi.
Ra đi là 16 người, đến hiện tại thời gian đã hết nhưng trước tế đàn chỉ có 11 người trở về. Năm người còn lại lần lượt là Lộc, Trụ, A Cao, Cóc, Lê Nam vẫn chưa thấy đâu.
. . .
Trời hè nắng gắt, mặt đất phả từng hơi nóng lên mặt. Tộc nhân đứng đợi năm người còn chưa trở về mà dần dà sắc mặt đã thay đổi. Một vài người bị cái nắng nóng làm cho say sẩm mặt mày, chịu không nổi phải trốn vào một bóng râm. Số tộc nhân khác lại bỏ đi vì chán nản chờ đợi, khi đi còn bực bội bắn ra vài câu chửi đổng lên.
" con mẹ nó, lúc nào đủ người rồi ta quay lại..."
" nắng nóng thế này còn bắt ta đợi, thật đúng là hành xác mà..."
" về thôi về thôi, ta đợi hết nổi rồi "
Số ít khác nhanh nhạy, tinh ý liền nhận ra tình huống này không đúng cho lắm, trong đó có cả Hiếu.
Lộc đứng trong đám thanh thiếu niên trong tộc là một người nổi trội. Xét về thực lực thì ai cũng công nhận Lộc là người đứng nhất trong lứa thanh niên này. Bốn người kia có thể vì lý do nào đó mà không về kịp, mọi người có thể hiểu.
Thế nhưng, người mạnh nhất trong đám thanh niên, có thực lực vượt trội hơn cả 11 người đứng trước tế đàn này. đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu thì điều đó đã dấy lên một suy nghĩ không ổn trong đầu tất thảy những người còn lại.
Già La tộc trưởng cùng các bô lão cùng có chung một suy nghĩ đó. Tên nhóc Lộc kia là một hạt giống tốt, Từ thực lực đến nhân phẩm đều rất hợp ý các lão. Sự việc hiện giờ của tên nhóc đó làm những lão già này có chút bồi hồi bất an.
Nhưng quy định đã đề ra, thời gian đã vượt quá, Già La cũng không thể kéo dài thời gian tế lễ thêm nữa. Ngước nhìn mặt trời rồi nhìn về phía các bô lão đang ngồi phía dưới một bậc đá. Già La trên này tay chống gậy chờ đợi các bô lão hội ý để đưa ra quyết định.
Là tộc trưởng một tộc, uy vọng có thừa nhưng Già La là một người tử tế và thận trọng. Mọi quyết định dù là nhỏ nhất lão cũng sẽ không tự mình đưa ra mà sẽ cùng với các lão bất tử tuổi có khi đầu trăm thảo luận để đưa ra quyết định cuối cùng.
Bốn bô lão, bốn thân hình già nua ngồi trên tấm thảm da thú nhìn nhau không nói không rằng, họ thầm hiểu ý của nhau sau đó lại nhìn người tộc trưởng trên đài tế lễ khẽ gật đầu biểu thị cho bắt đầu lễ tế .
"Ừm!"
Nhận được cái gật đầu, Già La tộc trưởng liền quay người tiến gần đến chân bức tượng hình người.
Bức tượng này do tộc trưởng đời đầu của tộc Lạc Việt cho lệnh làm mô phỏng Thần Minh, một vị thần theo tín ngưỡng của bọn họ.
Bên dưới bức tượng, Già La đặt cây gậy chống của mình xuống. Chỉnh trang lại trang phục da thú sau đó quỳ rạp xuống lão lạy ba cái. Sau ba lần lạy, lão ra hiệu cho tộc nhân hỗ trợ mang một con thú bất kỳ để lên bệ đá ngay dưới chân bức tượng.
Một con heo bị cột chặt được mang lên
Đợi mấy người thanh niên hỗ trợ xong việc, Già La liền chống tay xuống lấy sức đứng dậy, tiến gần đến bên bệ đá. Khi đã cách bệ đá 2 gang tay, lão từ bên hông rút ra một con dao găm được làm từ xương thú đã được mài cho sắc nhọn.
Tay nắm đầu con heo, Già La dùng sức thật mạnh đâm dao găm ngay giữa cuống họng của nó. Máu tươi từ vết đâm bắt đầu chảy ra, lão nhanh tay cầm lấy một chiếc bát đá hứng lấy huyết dịch này. Mà con heo b·ị đ·âm thì liên tục rống lên từng tiếng kêu "Éc Éc" bi thảm và giãy dụa trong vô vọng.
Chừng 2 phút sau, con heo đã im bặt tiếng không rên rỉ nữa, nó đ·ã c·hết hoàn toàn. Đặt bát huyết heo sang một bên, Già La đổi từ cây dao găm sang một cây rìu đá có lưỡi cũng sắc không kém. Lão nhắm ngay cổ heo mà bổ vài nhát, đầu heo đã lìa ra.
Gạt phần thân còn lại của con heo sang một bên, Già La nắm lấy đầu heo dính đầy máu và bát huyết heo để lên bục đá. Chỉnh cho ngay ngắn rồi lão lùi lại ba bước, hai tay giơ lên hơi chếch về phía trước. Lão ngước nhìn bức tượng, nhắm mắt lẩm nhẩm gì đó rồi bắt đầu hô to:
" Thần Minh tại thượng, xin hãy nhận lấy lễ vật này của chúng con. Cầu xin người ban phước lành cho các chiến binh Lạc Việt. Xin người ban phúc cho Lạc Việt mãi hùng mạnh..."
" XIN NGƯỜI BAN PHÚC CHO CHÚNG CON...."
" XIN NGƯỜI BAN PHÚC CHO CHÚNG CON..."
Già La dứt tiếng cầu thì bên dưới tộc nhân đã đồng thanh hô theo Già La. Những người lúc trước mất kiên nhẫn rời đi cũng đã vội vã tập hợp lại cùng hô và khấn vái theo mọi người.
11 thanh thiếu niên xếp hàng ngay ngắn phía trước tế đàn cũng ưỡn ngực đứng thẳng người, khí thế hùng hồn đồng thanh cùng mọi người.
Hơn trăm đầu người cùng hô vang khiến cho cả một khu vực rộng lớn xung quanh náo động. Âm thanh phát ra vang vọng trong núi rừng rồi dội lại tai mọi người tại đó. Ai nấy cũng hừng hực khí thế vì chắc chắn rằng sau lễ tế này Thần Minh sẽ nghe thấu tâm tư của bọn họ.
Quỳ xuống hành lễ, Già La vái ba cái rồi tiến đến gần bức tượng Thần Minh mà hôn lấy chân. Xong việc, lão quay xuống phía dưới toàn thể tộc nhân, lấy hơi định thông báo rằng cho kết thúc lễ tế thì bất chợt lão nhìn thấy gì đó từ phía xa xa.
Vì đang đứng trên bục cao nên hiện tại lão có thể phóng tầm mắt ra xa nhất. Nheo mắt cố nhìn cho rõ, Già La khuôn mặt biến sắc. Trong tầm mắt của lão là bốn thân ảnh rách nát, cơ thể đầy những v·ết m·áu cùng với một thứ trông như t·hi t·hể đ·ược cuốn lại trong lớp lá cây. Bốn thân ảnh đang tiến về phía bộ tộc.
Tộc nhân bên dưới nhìn thấy tộc trưởng của mình đứng yên bất động, biểu hiện trên mặt khác thường thì lấy làm lạ. Có người hiếu kì nhìn theo ánh mắt tộc trưởng đang nhìn rồi hô hào lên.
"Ahhh, là Lộc, còn cả Trụ, A Cao, Lê Nam nữa."
"Cóc đâu? Không chung nhóm với đám Lộc à?"
" Bọn họ đã về, nhưng sao chỉ 4 người?"
" Hai tên kia vác theo cái gì thế nhỉ? Chiến lợi phẩm săn được ư?"
Tộc nhân nhìn thấy nhóm của Lộc trở về càng lúc càng đông, họ bàn tán xôn xao rồi chạy ùa tới gần bốn người lúc này đã đi tới cổng bộ tộc.
" AHHHHHHH...."
Một tiếng hét thất thanh, sau đó là hai, ba, bốn tiếng hét. Những người nhanh chân chạy lại bên nhóm Lộc đã nhìn rõ thứ mà Trụ và A Cao vác là gì. Một t·hi t·hể của người, khuôn mặt đó là...Cóc
" Đã có chuyện gì thế này?"
" Cóc...tại sao Cóc lại ra nông nỗi này? Hả"
Đối mặt với tộc nhân và những câu hỏi dồn dập, Lộc và ba người chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất. Bốn người không dám đối diện với tộc nhân tộc mình. Càng không nghĩ tới, khi mẹ của Cóc biết được sự việc này, bọn họ sẽ phải đối mặt như thế nào đây.
Đứng trên bục cao nhìn đám đông lộn xộn bây quanh lấy bốn đứa trẻ, Già La phần nào đoán được tình thế hiện tại là như thế nào.
" Để bọn nhỏ vào tế đàn đi"
Lão lấy hơi nói lớn cho đám đông người nghe, giải vây cho bốn người Lộc, Trụ, Lê Nam, A Cao.
Đám tộc nhân đang nhốn nháo khi nghe tộc trưởng nói thì cũng vâng lời mà tách ra để một khoảng trống ở giữa làm lối đi cho bốn người. Ánh mắt vẫn dò xét nhìn vào thân thể tàn tạ của từng người và t·hi t·hể cứng đơ của Cóc.
Tiến vào đến trung tâm của tế đàn, đứng trước nhóm 11 người. Trụ và A Cao đặt t·hi t·hể Cóc xuống, giở lớp lá ra, để lộ ra một t·hi t·hể trắng bệch, có vài phần đã tím tái đi. Một vài nơi còn xuất hiện trạng thái thối rữa.
Hiếu cùng những người đứng cạnh đó không khỏi hít một ngụm khí lạnh khi nhìn vào cảnh tượng trước mắt.
Các tộc nhân khác tinh thần yếu thì la hét thất thanh rồi chạy đi chỗ khác. Một số người không chịu nổi mà ngất đi, trong đó có cả mẹ của t·hi t·hể xấu số kia.
Già La tộc trưởng đứng ở trên bục đá nhìn xuống, lão nheo ánh mắt nhìn vào xác c·hết của Cóc thật lâu. Hồi sau, lão nhắm mắt định thần, thở dài rồi hướng ánh mắt sang nhìn bốn người Lộc, Trụ, A Cao, Lê Nam đang đứng cúi gằm mặt xuống đất mà hỏi giọng run run.
" Sự tình là như thế nào? Bốn người các ngươi kể ra cho ta."
Sau vài hơi thở, không ai trong bốn người nói ra câu gì, chỉ có cúi gằm mặt xuống và xụt xịt lau nước mắt. Già La liền chỉ định một người.
" Lộc, nói ra. Các ngươi đã gặp phải những gì?"