Chương 6: Nhóm Lộc tử thương
Chương 6: nhóm Lộc tử thương
Lộc là trưởng nhóm dẫn đầu trong một nhóm 5 người. Ngay khi tộc trưởng Già La phát ra hiệu lệnh xuất phát, cả nhóm đã băng qua cánh rừng bao quanh tộc, một lèo vượt qua hai ngọn núi cách khá xa tộc mình thì Lộc mới cùng 4 thành viên khác dừng lại nghỉ ngơi.
Tại nơi cả nhóm năm người dừng chân là một khu bình nguyên mênh mông bát ngát toàn là cỏ dại xen lẫn một số loài thực vật lạ họ chưa biết đến. Các loại thú nhỏ cũng khá nhiều, chúng tụ lại thành một đàn mấy chục con tạo nên một quần thể sinh vật đông đúc.
Lộc thân là nhóm trưởng, cảm thấy nơi này không có chút nguy hiểm, đồ ăn lại chạy nhảy khắp nơi nên liền ra hiệu cho bốn người khác nghỉ ngơi tại chỗ, thu xếp ăn uống rồi mới tiếp tục hành động.
- ừm, mọi người lấp đầy bụng đi, nghỉ ngơi một chút đợi nắng xuống ta lại tìm thú săn.
- vâng, Lộc ca!
Bốn người trong nhóm nghe theo sắp xếp của Lộc mà làm. Họ rất tin tưởng và tín nhiệm hắn, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó cả. Vì Lộc 17 tuổi, là người lớn tuổi nhất trong đám. Cũng là người có chiến lực mạnh nhất nên bốn người bọn họ rất thành tâm quy phục hắn là chuyện hiển nhiên, vừa hay hắn lại tốt tính, thường quan tâm mọi người nên không ai trong bốn người dị nghị chuyện này.
Mọi người thu dọn đồ đạc ngồi nghỉ, người thì chạy đi bắt vài con thỏ con chuột để chế biến làm đồ ăn. Riêng Lộc vẫn tiếp tục đi dò thám xung quanh nơi cả nhóm nghỉ. Đến khi hắn trở về thì thỏ nướng vừa chín, mùi thơm thịt nướng phảng phất bay trong gió hấp dẫn các loài thú ăn thịt nhỏ.
- Ta đã tìm kiếm xung quanh khu vực này rồi, từ nơi này tiến về hướng Bắc là một thung lũng. Phía dưới đó có một bộ lạc đang sinh sống. Phía đông ngược lại với hướng chúng ta đi, phía nam là một vùng toàn là nước, ta không biết rõ nơi đó sẽ có hung thú gì, chỉ còn phía tây là một khu rừng tương đối lớn nên ta đề nghị cả nhóm đi về phía tây, mọi người thấy thế nào?
Xé miếng thịt thỏ nướng thơm phức, Lộc nhìn bốn người còn lại hỏi. Bốn người này khi nghe hắn hỏi thì lại tỏ ra không mấy bận tâm lắm, nhìn nhau một lúc họ thầm hiểu ý, nói với Lộc:
- mọi chuyện bọn ta đều theo Lộc ca hết.
- đúng vậy, bọn ta tin tưởng ngươi đó.
- mọi chuyện đều nhờ cả vào Lộc ca
...
Bốn người đồng nhất nêu ra quan điểm của mình, Lộc liền cảm thấy có chút tia hừng hực trong lòng. Nếu bọn họ đã tin tưởng mà để hắn an bài hết mọi chuyện thì hắn sẽ làm thật tốt, không phụ sự tín nhiệm này.
- được, vậy thì sau khi đã ăn no chúng ta sẽ lên đường luôn, quyết tâm săn được thú lớn về tộc.
- QUYẾT TÂM SĂN THÚ LỚN! - bốn người đồng thanh hô to rồi lại cười nói vui vẻ ăn tiếp cho hết mấy con nữa. Sau đó không lâu cả nhóm năm người thu dọn đồ đạc rồi tiến về phía tây, nơi có một khu rừng rậm rộng lớn chưa ai đặt chân tới.
.
.
.
.
Quay trở lại hiện tại
ban đêm trong rừng rậm tĩnh mịch lại phát ra những hơi thở gấp gáp. Lắng nghe kỹ hơn thì có năm hơi thở và một trong số năm hơi thở kia thật yếu ớt, tựa như lá khô trên cành, lúc nào cũng có thể rụng rời khỏi cây.
- cố lên Cóc, ta sắp về tới tộc rồi, chỉ cần về tới nhất định tộc trưởng sẽ có cách.
Một thành viên trong nhóm của Lộc dùng sức yếu ớt cố gắng lay lay người tên Cóc, vừa lay vừa nói với giọng mếu máo.
- không được rồi...ta, ta...về nói với...mẹ ta, ta xin lỗi bà ấy khụ khụ khụ....rất....nhiều....
Cóc cảm thấy mình không còn sống được bao lâu, với mấy v·ết t·hương lớn đằng sau lưng được bắn ra từ một v·ũ k·hí kỳ lạ của tộc người săn g·iết bọn hắn thì cố gắng tới giờ phút này đã là giới hạn. Gắng gượng dùng chút hơi tàn cuối cùng, Cóc nhắn nhủ một câu nhờ đồng bạn mang về cho mẹ hắn. Cuối cùng hắn ho ra một ngụm máu đỏ thẫm rồi xuôi tay, mắt vẫn mở trừng lên. Có lẽ đến lúc tắt thở Cóc vẫn thật không cam lòng với số phận này của mình.
- không, Cóc...không, c·hết tiệt, cố gắng chịu đựng
- khônggggg!
- hức, hức
Lúc Cóc chính thức lìa xa cõi đời, ba người còn lại ôm lấy cơ thể Cóc mà khóc nấc lên, ai nấy trên thân đều chằng chịt v·ết t·hương nhưng bọn họ không đau đớn bằng việc mất đi Cóc . Trong đêm tối ở giữa rừng rậm lại rơi lã tã vài giọt mưa phùn, như thể ông trời đang khóc thương cho đứa nhỏ tội nghiệp này.
Chỉ riêng có Lộc là đứng như trời trồng một góc. Với v·ết t·hương găm sâu ở bả vai trái, hắn không đau bằng với việc hắn đã mất đi một người anh em bằng hữu.
Đến giờ này, khi nhìn vào cái xác vẫn còn hơi ấm trong vòng tay của các người bạn, hắn vẫn không sao dám tin vào mắt mình, không dám tin vào thực tại. Kế hoạch là do hắn đề ra, con đường là do hắn chọn, ấy thế mà lại xảy ra sự cố khủng kh·iếp như này...hắn không dám đối mặt với mấy người còn lại
Lùi về sau vài bước, Lộc vướng vào một rễ cây mọc nhô lên mà té nhào. Lấy tay che lấy v·ết t·hương ở bả vai hắn nhoài người bò dậy, ngồi tựa vào một gốc cây, nhìn xác của Cóc rồi nước mắt ứa ra. Dần dần nước mắt của Lộc tuôn ra càng nhiều, tay ôm lấy mặt, hắn mếu máo khóc không thành tiếng.
- hức hức, tại sao chứ? hu hu hu...tại sao lại như vậy?tại sao? hu hu
Ba người đang ôm lấy xác của Cóc, nghe thấy tiếng thút thít ở một gốc cây, họ liền nhận ra là của Lộc. Biết là Lộc đang tự trách mình, tự dằn vặt trong lòng vì c·ái c·hết của cóc. Họ không muốn nhìn thấy cảnh này, đã chọn tin tưởng vào Lộc rồi thì họ cũng không muốn Lộc phải khổ sở làm gì. Không một ai trong bọn muốn chuyện này xảy ra cả, kể cả Lộc.
- Lộc ca, đừng nên như vậy, chuyện này không phải do ngươi....
- Không! Là do ta. Là do ta nên mọi người mới thành ra thế này.
Quát lên ngắt lời của một thành viên vừa tới khuyên nhủ, Lộc vẫn tiếp tục vùi đầu vào trong lớp áo da thú, tiếng khóc của hắn dần một to lên.
Bốp!
Sau tiếng bốp là Lộc nằm dài trên mặt đất đầy lá ẩm thấp
Chịu không được cảnh này, một người khác trong ba người lại gần Lộc mà giáng một cú đấm vào mặt Lộc.
Cú đấm khiến toàn bộ đều chững lại, Lộc cũng dần bình tĩnh sau cua đấm đó.
- bình tĩnh lại chưa? Bọn ta đã chọn theo ngươi thì sẽ tin tưởng ngươi tới cùng. Chuyện của Cóc, không ai trong chúng ta đều muốn nó xảy ra cả. Vậy nên hãy bình tĩnh trở lại đi.
Nghe lời người thành viên đó nói, Lộc tâm trí dần ổn định lại, hắn không khóc nữa. Ngồi lại vị trí cũ, hắn lại tựa lưng vào gốc cây, v·ết t·hương ở bả vai hắn hiện giờ đã rách to hơn, máu rỉ ra loang lổ cả một thân. Hắn cắn răng thở chậm rãi cố cho mình không phát ra tiếng rên đau đớn.
Ba thành viên thấy tình trạng của Lộc có vẻ đã phần nào giảm bớt thì cũng ngồi xuống bên cạnh, ngả lưng về sau tựa vào gốc cây mà dưỡng sức. Chạy trốn cả một tối với những v·ết t·hương liên tục chảy máu khiến cho ba người bọn họ có trâu bò đến đâu cũng không chịu nổi.
Ánh mắt thất thần nhìn vào hư vô giữa trời đêm lặng gió, Lộc hồi tưởng lại khoảng khắc sinh tử hồi chiều.
Lúc ấy cả nhóm của hắn đã băng qua khu rừng ở hướng tây, lùng sục nguyên buổi chiều vẫn không thấy dấu tích sinh sống của một con hung thú nào thế nên hắn quyết định cùng các thành viên tiến xa hơn nữa, quyết lùng cho ra thú lớn đem về.
Nào ngờ mới bước vài bước chân đầu tiên ra khỏi bìa rừng thì cả nhóm hắn đụng độ một bộ lạc lạ mà trước giờ tộc Lạc Việt chưa từng giao hảo qua. Hắn để ý những trai tráng trong bộ lạc đó rất hung hãn, vừa chạm mặt bọn hắn, tất cả trai tráng trong tộc liền hò hét rồi cầm trên tay một thứ v·ũ k·hí kỳ lạ, bắn ra một thanh tre vào nhóm bọn hắn. Thanh tre nhỏ bằng ngón tay út nhưng găm trúng thân thể bọn hắn lại rất đau.
Không kịp mở lời giải thích đã trúng phải chiêu độc, năm người bọn hắn hoảng sợ kéo nhau chạy ngược vào trong khu rừng. Vừa chạy bọn hắn vừa nhìn ra sau, đám trai của bộ lạc đó vẫn đuổi theo sau không dừng, lâu lâu lại bắn ra dày đặc thứ v·ũ k·hí kia, khiến bọn hắn có dám chống cự cũng không sao làm được.
Lộc là dẫn đầu cả nhóm, chiến lực mạnh nhất nhưng cũng chỉ là tên nhóc 17 tuổi chưa có một chút kinh nghiệm chiến đấu nào. Gặp phải một bộ lạc mà tráng đinh toàn bộ ai nấy đều rất hung bạo, không nói lời nào đã ra sát chiêu khiến hắn hồn kinh bạt vía, chạy thục mạng cùng bốn thành viên khác.
Dùng hết sức cha sinh mẹ đẻ chạy thật nhanh, luồn lách qua những gốc cây bụi cỏ, bọn hắn vẫn xui xẻo trúng chiêu. Đau đớn bẻ gãy thanh tre găm sau lưng bọn hắn vẫn không dừng bước chạy cắm đầu. Đến khi Lộc hắn xác định đám người bộ tộc kia không còn bám theo nữa thì mới ra hiệu cho những người khác giảm tốc nghỉ ngơi.
Chạy trối c·hết cả một tối, ai cũng trúng chiêu từ địch nên sắc mặt ai cũng nhợt nhạt tái mét đi. Ai cũng mệt mỏi không còn hơi sức đâu mà lo cho người khác. Đúng lúc đó thì một thiếu niên trong nhóm bất ngờ đổ gục xuống đất, tiếng cơ thể tiếp đất khiến cho cả bốn người còn lại chú ý đến thiếu niên này. Là Cóc đã ngã xuống, trên lưng cậu là ba thanh tre găm sâu hoắm, tạo ra ba miệng v·ết t·hương sưng tấy bầm tím lên.
Phát hiện ra, bốn người bọn họ mới hoảng hốt chạy lại đỡ Cóc trong tình trạng thương thế nặng nề.
Diễn biến tiếp sau, ai cũng rõ. Chỉ có điều Lộc thật không tài nào hiểu được tại sao bộ tộc đó lại biểu hiện ra sự thù địch với nhóm bọn hắn như vậy, tại sao lại đuổi g·iết bọn hắn điên cuồng dù chưa một lần gặp qua. Và thứ v·ũ k·hí bọn họ dùng là gì, tại sao thứ kinh khủng như vậy bọn hắn lại chưa từng nghe tộc trưởng nói qua.