Chương 4: buổi đi săn tập thể
Chương 4: buổi đi săn tập thể
Cả bộ tộc thức dậy từ tờ mờ sáng, khi mà mặt trời vẫn chưa ló rạng thì thì bộ tộc của Hiếu đã náo nhiệt âm thanh to nhỏ phát ra từ một bãi đất trống. Họ dậy sớm để chuẩn bị cho một ngày trọng đại mang tính sinh tồn cho cả tộc. Đó là ngày đi săn tập thể, ngày thể hiện ra sức mạnh của những người được thu nhận vào lứa thanh niên chủ lực của tộc, chứng minh cho tộc nhân thấy họ xứng đáng được đứng vào hàng ngũ tuyến đầu của tộc, có sức mạnh để bảo vệ và duy trì sự bình yên cho tộc nhân.
Mọi người tập hợp hết ở bãi đất trống, ước chừng hơn trăm đầu, đây sơ bộ là dân số của bộ tộc người Lạc Việt, là bộ tộc của Hiếu. Những tộc nhân bình thường muốn xem náo nhiệt đứng quây thành vòng. Ở trung tâm là 16 thanh thiếu niên độ tuổi từ 13 đến 17, thân thể cường hãn hoặc ít nhất là to bự hơn trung bình người trong tộc. Hiếu và hai đứa bạn Tí, Sói cũng góp mặt trong hàng ngũ 16 thiếu niên ưu tú kia.
Hiện tại trời vẫn chưa hoàn toàn tỏ, nhóm thanh niên xếp thành bốn hàng ngay ngắn, trang phục da thú chỉnh tề, sau lưng đeo một giỏ tre đựng các vật phẩm như dây rợ, rìu đá và một ít thịt khô. Tay còn cầm theo một cây giáo dài hơn 2 mét có mũi bằng đá được buộc chặt bằng sợi dây mây.
Nhóm thanh niên đồng loạt hướng về một phía, nơi trên bục đá cao, một thân hình lom khom tay chống gậy đang làm động tác cầu nguyện với một bệ đá cao hơn nữa được đục đẽo hình người nham nhở.
Cầu nguyện xong, thân hình chống gậy kia quay người lại hướng về nhóm thanh niên mà hô lớn.
- Hỡi những anh tài của Lạc Việt ta. Đã đến lúc để các con thể hiện sức mạnh ưu tú của mình cho Thần Minh và tộc nhân thấy rõ, rằng các con đủ lớn mạnh để bảo vệ sự uy nghiêm lớn mạnh của bộ tộc này.
Dừng lại một lúc, thân già kia nhìn lướt qua một lượt đám thanh niên rồi tiếp tục, sắc mặt nghiêm nghị.
- theo thông lệ hàng năm của tộc ta, các con hãy ra ngoài và săn g·iết một con vật mang về đây để tế đấng Thần Minh, đó là đại diện cho sức mạnh mà các con có được. Ít nhất hãy bắt được một con hươu lớn thì các con mới đủ tư cách để được coi là trưởng thành. Hạn chót là vào ngày mai, khi mặt trời lên tới đỉnh, các con buộc phải quay trở lại tế điện với con thú mà các con săn được. Hãy nhớ lời ta. Bây giờ thì xuất phát đi.
- Vâng thưa Già La tộc trưởng, chúng ta sẽ cố gắng vì Thần Minh và tộc Lạc Việt.
Nhóm thanh thiếu niên nghe xong thì đồng thanh hô vang, ngắt câu tất cả đều dùng tốc độ nhanh nhất mà tiến vào rừng sâu. Họ chia theo nhiều hướng mà rẽ, có người đơn độc chọn một mình chiến đấu, có những người lại kết vào với nhau đi thành đoàn đội.
Thoắt cái đám thanh thiếu niên đã mất hút ở bìa rừng, chỉ còn lại đám tộc nhân xôn xao bàn tán kết quả vào ngày mai và ai sẽ là người g·iết được con thú lớn nhất.
- này này ngươi nghĩ là tên nhóc nào sẽ biểu hiện tốt nhất?
- hừ, cái này còn phải hỏi. Đương nhiên là thằng Hùng nhà ta rồi, tuy nhóc Hiếu nhà bà Nụ có hơi đặc biệt thì nó cũng mới 13 thôi. Con ta 16 rồi đấy.
- cái này không nói trước được. Nhưng mà, ta đoán thằng cu Tí phải được vị trí thứ nhất từ dưới lên đấy, ha ha ha…bình thường nó chạy còn không nổi mà.
- ờm cái đấy chưa chắc đâu, đợi mai rồi biết thôi.
...
Vài ba người tụ tập đoán già đoán non, họ bàn tán chán chê rồi nhanh chóng tản đi ai làm việc nấy. Đàn ông thì tiếp tục đi săn, còn phụ nữ ở trong tộc thì đi hái cây trái và chế biến thịt thú săn đã được mang về.
.
.
.
- Này Hiếu, chúng ta đi đâu đây? Hộc hộc...
- Không biết, cứ chạy đi, tao cũng không có kế hoạch gì đâu.
Ba thân ảnh lao vun v·út trong rừng cây um tùm như thể đã quá quen địa hình nơi này, Hiếu chạy trước dẫn đầu, theo sau là Sói và Tí. Từ lúc khởi hành đến giờ chưa tới 10 phút nhưng Tí đã thấm mệt, bá·m s·át theo Hiếu, Tí hỏi hắn với nhịp thở gấp gáp. Hiếu cũng không do dự trả lời ngay tức khắc.
Kỳ thật, hiện hắn cũng chưa có chủ đích gì trong hai ngày đi săn này. Tộc trưởng đã căn dặn tối thiểu là một con hươu lớn thì hắn chỉ biết vậy. Tuy có thể lực vượt xa bạn bè cùng lứa tuổi nhưng hắn hiện tại vẫn chỉ là thể xác của một đứa trẻ 13 tuổi. Cộng thêm sức mạnh được tăng cường từ việc chăm sóc cây cối thì chuyện đối đầu với một con hươu vẫn là miễn cưỡng thực hiện được. Tuy nhiên thâm tâm hắn lại muốn săn tìm một con thú dũng mãnh hơn, hươu lại bình thường quá rồi.
Trong lòng thầm tính là một chuyện, có làm được hay không thì lại là chuyện khác. Nhìn vào thực tế Hiếu chỉ biết chép miệng ngao ngán, với mấy món v·ũ k·hí thô sơ mà bọn hắn mang theo thì rất khó để thành công tiêu diệt hung thú, đặc biệt là mấy con thú lớn. Nếu mà bây giờ hắn có một khẩu AK-47 huyền thoại hay tệ nhất là một con dao phay thôi thì mọi vấn đề sẽ dễ dàng giải quyết hơn nhiều rồi. Tiếc là vào thời kỳ này hắn tìm mãi mà vẫn chưa thấy quặng kim loại nào, vậy nên hắn mới ngậm ngùi dùng tạm v·ũ k·hí bằng đá thôi.
Chạy mãi cho đến khi ra đến bìa rừng, tiếp cận được một con đường mòn thì ba người mới dừng lại quan sát. Hiếu biết, đây là con đường quen thuộc bọn hắn hay đi tìm thức ăn, cũng là con đường hắn dùng để đi đến vườn cây thử nghiệm của mình.
- Ra tới đây rồi, giờ đi hướng nào đây hả Hiếu?
Sói nhăn mày nhăn mặt thở hổn hển, cậu đảo đầu nhìn ra xung quanh và hỏi ý kiến của Hiếu.
- Ý tao thế này, giờ tụi mình cứ đi đến vườn cây của tao nghỉ chút đi, nghỉ ngơi cho lại sức sẵn bàn kế hoạch.
- Đúng rồi cứ vậy đi... hộc hộc hộc... từ lúc dậy tới giờ chưa được ăn miếng nào, ta sắp xỉu rồi đây này - nghe chủ ý của Hiếu liền Tí vội vàng đáp ứng. Chạy như điên dại từ sáng giờ Tí sắp không chịu nổi nữa rồi, với thân hình ú nụ như Tí thì đây đã được coi là chạm ngưỡng giới hạn. Thêm vào việc chưa có gì bỏ bụng từ sáng đến giờ khiến thể lực của Tí có phần mất "phong độ" so với ngày thường.
- Ngươi cái tên mập này... - Sói liếc mắt nhìn Tí, cậu chuẩn b·ị b·ắn ra những lời lẽ đầy tình thương mến thương thì liền bị Hiếu ngăn lại.
- Không sao...cố gắng lên mập, đi thêm chút nữa vào vườn tao hái trái cho mày ăn, mày biết tao trồng nhiều cây ăn trái mà.
- hộc hộc ừ ta hộc... sẽ cố...hừ hừ..ta cố...
Hiếu nhìn Tí rồi khẽ thở dài một hơi, không trách tên này được, vốn là tạng người của Tí đã như vậy rồi, cũng không phải là Tí lười mà là thể hình to bự mũm mĩm hạn chế sự vận động của cơ thể cậu. Tạng người như Tí muốn giảm cân lại rất khó khăn không dễ như người bình thường. Chạy cả quãng đường dài như này đã là một chuyện đáng để khen người rồi.
Ba người nhất trí đi về khu vườn nhỏ. Men theo đường mòn đến một con suối, cả đám xuôi theo hạ nguồn rồi rẽ lá luồn vào một bụi rậm. Nếu để ý kỹ thì bụi rậm này trông rất không tự nhiên, hẳn là có người cố ý che đậy lại con đường này. Từ đây cả ba người đi thêm năm, mười phút nữa thì đến một bãi đất có cái cây to năm người ôm không hết thân ở một góc bãi đất. Đây là khu vườn mà Hiếu vẫn luôn dốc lòng chăm sóc.