Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đồng Chí, Làm Nông Cùng Tôi Nào !

Chương 2: 1 cuộc đời mới




Chương 2: 1 cuộc đời mới

Chương 2: 1 cuộc đời mới

Nằm cuộn trong lớp da thú nặng mùi khó ngửi, Hiếu đăm chiêu suy nghĩ về việc mình xuất hiện ở đây như thế nào.

Kể cũng thật là kỳ tích, theo như hắn biết thì đầu thai chuyển kiếp phải là quên đi hết ký ức tiền kiếp chứ nhỉ, đằng này hắn lại vẫn còn nhớ như in những chuyện cũ, c·hết như nào, đi đâu về đâu hắn đều nhớ cả.

.

.

Tối hôm đó, thời tiết mưa như trút nước, kèm theo là gió giật từng cơn và sấm chớp ì đùng. Hắn tay cầm chiếc ô tay giữ chắc balo đằng sau lưng rồi cắm đầu mà chạy.

Đang chạy thì hắn bị sét đánh, đúng rồi, là khi ấy, ngay thời khắc vừa bị tia sét ngang trái kia đánh trúng đầu thì hắn bị hai người hắc bạch nắm tay dẫn đi đến một nơi nào đó trông rất u ám. Một nơi không có ở trên trái đất, nơi đó xung quanh toàn là nước, chỉ có độc nhất một chiếc cầu đá nối dài cùng với đoàn người xếp hàng đi về một hướng. Hiếu lúc đó mơ hồ không ý thức rõ được, hắn chỉ biết đi theo đoàn người này.

Đến điểm cuối, hắn thấy một cụ bà đang cặm cụi múc từng gáo nước gì đó trong cái vạc nước to bự cho từng người uống. Ai nấy uống xong đều theo thứ tự mà nhảy khỏi cầu, rơi xuống mặt nước bên dưới mà biến mất.

Thấy những người đi trước đều biểu hiện lạ lùng, trong lòng Hiếu lại thấy không ổn. Cái sự tình này hắn cảm thấy thật giống với ở đâu đó mà hắn vắt óc mãi cũng không nhớ ra nổi.

- tssss, thật giống, nhưng mà giống cái gì ta?

Thật sự đã bỏ cuộc khi không nhớ nổi, Hiếu chỉ biết dặn lòng phải cảnh giác với bà cụ và thứ nước cầm trên tay kia.

Từng người từng người nối đuôi nhau bước đi, khi đến lượt Hiếu, bà cụ khom người múc thêm gáo nước thì nhân lúc đó hắn lấy sức chạy thật nhanh vượt qua bà cụ rồi nhảy xuống dòng nước theo những người phía trước. Không biết động lực nào đã thôi thúc nhưng hắn cảm thấy điều này là đúng đắn nhất, hắn sợ phải uống thứ nước kia dù rằng hắn không biết đó là gì. Dù tốt dù xấu hắn vẫn tin vào trực giác và bản năng sinh tồn đỉnh chóp của mình.

Và "Bùm" ...cứ thế khi lấy lại được nhận thức thì Hiếu đã ở đây rồi.



Nghĩ tới đây cả cơ thể hắn run lên một tràng, thật sự là một điều ly kỳ, lúc đó hắn không nhớ ra được thứ gì nhưng khi ở đây rồi, hắn thấy lạnh sống lưng vô cùng.

- Đùa gì vậy chứ, mình đúng là to gan thật, không uống canh Mạnh Bà mà đã tới đây rồi. Thật sự là không có chuyện gì đâu nhỉ!

Tự trấn an bản thân trong sự thấp thỏm lo âu, Hiếu thở hơi chậm rãi. Hắn sợ sau những gì mình làm dưới Hoàng Tuyền thì hắn sẽ b·ị b·ắt quay trở về để uống canh do Mạnh Bà nấu. Điều ấy hắn thật sự không muốn chút nào.

Có một hành trang đầy đủ ký ức và kiến thức từ tiền kiếp vẫn tốt hơn nhiều so với việc hắn phải tự thân cố gắng vận dụng bộ não trống rỗng ở thời kỳ ăn lông ở lỗ này mà.

.

.

.

Con đường Hoàng Tuyền

Một thân ảnh mờ ảo kỳ bí xuất hiện, thân ảnh tiến sát lại Mạnh Bà, cơ thể cũng rõ dần.

Phát giác ra được thân ảnh kỳ bí kia, Mạnh Bà hơi khựng lại rồi dừng hẳn động tác múc canh. Mạnh Bà hướng người về phía thân ảnh mà hành lễ.

- Minh phán đại nhân, ngài đến đây là vì chuyện của cậu thanh niên kia ư?

Thân ảnh tên Minh phán kia không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Đưa mắt nhìn hàng dài linh hồn trên cây cầu rồi quay sang Mạnh Bà, từ tốn nói.

- Vất vả cho Mạnh Bà rồi, chuyện của người thanh niên kia là bên trên chỉ đạo xuống, ta cũng hết cách.



- Minh phán đại nhân chớ nói như vậy, lão hiểu mà. Phải có lý do bên trên mới ra chủ ý lão không có dị nghị nào cả đâu...với cả, lão cũng ưng đứa nhóc đó rồi, tuổi trẻ nhiệt huyết, thật quyết đoán mà.

Nghe ý kiến của Mạnh Bà, Minh phán vừa vuốt bộ râu dài vừa gật gù tán thành. Đúng thật là như thế. Đều là sắp xếp từ trên đó cả, nếu không thì Diêm đại nhân cũng không phân phó cho ông ta phải đặc biệt chú ý đến chuyện này.

A một tiếng, Minh phán chợt nhớ ra điều gì liền nhìn Mạnh Bà.

- Ta sẽ bẩm báo cho Diêm đại nhân, xong đợt này Mạnh Bà cứ xin nghỉ phép đi, đừng gắng gượng quá mức.

- ha ha, đại nhân xem thường lão rồi, thân già này còn làm thêm được vạn năm nữa đấy.

- cứ vậy đi, không làm phiền Mạnh Bà nữa, ta đi trước.

Dõng dạc nói rồi Minh phán ra dấu cho Mạnh Bà tiếp tục công việc, còn mình liền quay đầu bước đi và biến mất vào trong hư vô.

- Đúng thật là, ha ha ha...- Mạnh Bà lắc đầu cười khổ, quay lại với việc giúp các linh hồn quên đi nỗi sầu bi ai oán còn vướng bận lúc tại thế.

.

.

.

- Ha ha ha, lại mà bắt ta đi này, đồ chậm chạp

- có ngon thì tên nhóc nhà ngươi đứng lại cho ta, cứ chạy nhảy như vậy làm gì! Hừ hừ



- hơ, ngươi bị ngu à, ta cứ thích chạy đấy. Trừ trên Hiếu kia ra thì ta thách cả nhà ngươi cũng không chạm vào được sợi lông của ta đâu, ha ha ha.

Tại một vùng đồng cỏ mênh mông bát ngát ở đâu đó trên đại lục, hai đứa nhóc tầm tuổi 12, 13 đang cười đùa chạy nhảy vô tư. Chúng tóc rối bù xù, trên thân được che chắn độc một mảnh da thú, ngoài ra không còn một vật dụng nào nữa được sử dụng để phòng thân.

Mặc cho địa hình cỏ cây rậm rạp cao quá đầu, chúng vẫn chân trần mà giẫm đạp trên nền đất gai góc mà nô đùa.

Trái ngược với không khí rôm rả của hai đứa trẻ. Xa xa phía dưới tán cây cao nhất ở đồng cỏ, trong mảnh đất có diện tích khá lớn được phát tỉa sạch sẽ, một đứa trẻ đang cắm cúi vọc vạch từng hố đất cùng với những cây non. Đứa trẻ này bỏ ngoài tai hai tên nhóc vô tích sự kia mà chăm chú cẩn thận bón đất cho những gốc cây non trong khoảng đất trống. Tất cả các gốc cây được trồng ngay ngắn gọn gàng ở đây đều là một tay đứa trẻ này chăm chút tỉ mỉ trồng từng gốc.

- phù, cuối cùng cũng xong. Nếu không có gì phát sinh thì 2 tháng nữa lứa dưa leo này sẽ cho ra trái.

Lau giọt mồ hôi trên trán, đứa trẻ đứng chống tay, nhìn xuống những công trình của mình mà nở nụ cười mong chờ.

- haizz, nhanh thật, vậy mà đã đến nơi này được 13 năm rồi.

Nằm bịch xuống bãi cỏ bên cạnh đứa trẻ thở dài hưởng thụ như một người già tận hưởng cuộc sống dưỡng lão.

.

.

13 năm rồi, khoảng thời gian không hề ngắn, nếu tính cả tuổi ở kiếp trước nữa thì cũng phải 40 rồi đấy chứ...- lẩm nhẩm trong miệng, đứa trẻ cười nhạt trong khi ánh mắt vẫn còn hướng lên bầu trời trong xanh mà nhìn vô định.

Suy nghĩ vẩn vơ chút rồi nhắm mắt, đứa trẻ nhẩm tính thời gian rồi thầm chìm vào giấc ngủ. Để mặc cho hai đứa nhóc vẫn còn đang nô đùa kia tự do chạy nhảy. Dù sao trời vẫn còn sáng, đến thời điểm về nhà còn khá lâu, vì thế nên đứa trẻ này yên tâm mà đánh một giấc ngon lành.

- - - có thể bạn chưa biết

- Minh phán hay phán quan: là một chức quan của âm phủ được nhắc đến trong Phật Giáo, Đạo Giáo, Tín ngưỡng dân gian. Nhiệm vụ chính là quản lý tuổi thọ của loài người, báo ứng thiện ác và trừng phạt ác quỷ.

- mạnh bà: là 1 nhân vật trong nhiều truyền thuyết á đông, trong đó có Việt Nam. Là người chế tạo canh mạnh bà ( hay còn gọi là " cháo lú" ) ở dưới Địa phủ giúp các vong hồn quên hết mọi chuyện kiếp trước trước khi đầu thai.