Chương 1: Sống Chết Có Số
Chương 1: Sống C·hết Có Số
Tí tách, tí tách.
Vùuuuu! Viu~ vù
Ào ào àooooo
" ...dự báo thời tiết đêm nay và ngày mai, khu vực Đông Nam Bộ nhiều mây, có mưa dông và gió giật mạnh, trong cơn giông có khả năng xảy ra gió lốc sét và mưa đá. Tầm nhìn xa chưa đầy 1km..."
" ...trước tình hình trên, trung tâm dự báo khí tượng thủy văn quốc gia khuyến nghị người dân nên ở yên trong nhà, tránh ra ngoài đường khi không cần thiết, cất và cố định tài sản, các vật dụng nhu yếu phẩm,..."
- Chậc, thời tiết dạo này quái thật. Sáng nắng chiều mưa không biết đâu mà lần.
Một bóng hình đang trú mưa bên đường, vừa nghe radio miệng vừa lẩm bẩm than phiền.
Vất vả làm cả ngày, vừa tan làm đang muốn về nhà nghỉ ngơi thì bất ngờ trời lại nổi giông bão. Bóng hình đứng trú mưa chỉ biết tặc lưỡi thở dài. Khuôn mặt mang vẻ sầu não ê chề. toan rút điếu thuốc làm một hơi cho đỡ căng thẳng thì bàn tay cầm chiếc ô từ đâu đưa đến trước mặt.
- Ơ?
- Này cầm đi Hiếu, may là anh mang dư một chiếc đấy. Chú làm cả ngày mệt rồi mà lại dầm mưa nữa thì mai anh thiếu lính mất, haha.
Thì ra là anh nguyễn, sếp trong công ty của Hiếu, bóng hình đang trú mưa .
- Dạ cảm ơn anh. - cầm lấy chiếc ô Hiếu cúi đầu cảm ơn ông sếp nhiệt tình tốt bụng. trong cty chính sếp Nguyễn cũng thường nâng đỡ mình nên Hiếu rất biết ơn anh ta.
- Ha ha, ơn nghĩa gì, thế nhé, về nghỉ ngơi cho tốt mai lại chiến đấu tiếp.
- Dạ, về cẩn thận nhé sếp.
Xua tay gạt phắt đi, Nguyễn cười ha hả rồi quay đầu bước đi. Hiếu từ đằng sau chỉ biết nói với lại với ông sếp vô tư này. Cứ thế kết thúc một cuộc nói chuyện chóng vánh.
Ào ào ào~
Trời vẫn mưa như thác đổ, gió càng lúc càng to, hồi lâu lại có ánh sáng chớp tắt trên bầu trời tối đen, tiếp sau là tiếng ầm ầm vang trời, nghe thật đinh tai nhức óc.
Tay cầm chiếc ô mà phân vân, thấy tình hình thời tiết cực đoan trước mắt làm Hiếu hơi chùn. Nhà cũng gần đây, che ô chạy vài phút chắc là sẽ tới ngay thôi nhưng hắn cứ thấy thấp thỏm.
- C·hết tiệt, kiểu này chắc còn lâu mới ngớt mưa. Đành về luôn vậy.
Đánh giá tình hình trong giây lát rồi Hiếu bung chiếc ô che lên. Cẩn thận bước ra khỏi vùng an toàn rồi tăng dần tốc độ chạy thật nhanh về nhà.
Từng hạt mưa nặng trĩu rớt xuống chiếc ô những tiếng lộp bộp. Do thời tiết nên mọi người đều tranh thủ về nhà thật nhanh, cả con đường giờ đây vắng tanh, chỉ có mình bóng hình của Hiếu là đang chạy từng bước nặng trịch trên con đường ngập nước. Chiếc ô không đủ lớn, có che cũng chỉ che được phần đầu, còn lại vạt áo phía dưới, quần và giày đều ướt đẫm, Hiếu thở hổn hển biểu thị sự đuối sức khi chạy được gần 500m. Từ khi bị covid đến giờ hắn yếu đi nhiều lắm. Dừng nghỉ vài giây lấy sức rồi lại chạy tiếp, Hiếu hô lớn tự cổ vũ bản thân.
- Yô, sắp về tới rồi, cố lên nào.
ĐÙNGGGG! ĐOÀNG!
Một tia sét từ hư vô đánh thẳng xuống nơi Hiếu chạy, ánh sáng từ tia sét xé tan màn đêm u tối. Tiếng sét đánh vang vọng cả một vùng trời.
Từ vị trí sét đánh, một t·hi t·hể cháy đen trơ trụi nằm ngập trong vũng nước. Khói còn bốc lên từng hơi mang theo mùi cháy khét xộc thẳng vào mũi nếu mà có ai đó gần bên ngửi thấy. Hiếu không còn nữa, thay vào đó là một t·hi t·hể. Đúng rồi, t·hi t·hể cháy đen kia là Hiếu. Nếu còn ý thức chắc Hiếu cũng không ngờ rằng cuộc đời mình sẽ kết thúc một cách bi thảm và đầy nghiệt ngã như thế này. C·hết đi khi mà còn nhiều điều dang dở hắn vẫn chưa thể nào làm được. Dù rằng hay nói những câu như “ sống c·hết có số, phú quý do trời “ nhưng Hiếu thật không ngờ số hắn lại đen như vậy, haizz, thế là kết thúc một cuộc đời.
.
.
.
Một vùng đồi núi trập trùng, cây cối phủ kín mặt đất, trải dài đến vô tận thật không từ nào diễn tả nổi. Trông không giống một nơi nào ở trái đất vào thế kỷ 21 cả.
Minh Hiếu lúc này đang trợn tròn mắt lên nhìn xung quanh mà đánh giá tình huống quái quỷ gì đây. Trước mắt hắn giờ này không phải là quang cảnh phố xá thân quen hay mưa gió bão bùng mà là một trang cảnh mà trước đây hắn chưa thấy qua bao giờ.
Thổ dân? Bộ lạc? Là một tộc người nào đó ư? Hay là một đoàn phim nào đó đang quay cảnh cổ đại? - từng dòng suy nghĩ cứ thế chồng lấn lên nhau, Hiếu lắc lắc đầu rồi dụi mắt mà chưa nhận ra điều gì.
Thật không khỏi khoa trương quá rồi, những người này dùng da thú quấn quanh người thay cho quần áo, có người lại chỉ dùng cỏ cây để che đi bộ phận n·hạy c·ảm nhưng nhìn chung ai nấy đều một vẻ luộm thuộm nhếch nhác. Nói cái bang còn sạch sẽ hơn đám người này cũng không phải là nói quá.
Đám người tụ tập lại, họ nói một thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Hiếu cố lắng tai nghe thì cảm thấy ngôn ngữ này có đôi chút giống với tiếng Việt, có điều cách phát âm lại nhấn nhá khó nghe hơn, phải chăng là tiếng địa phương ư?
Cứ thế suy đoán, Hiếu gãi đầu gãi tai. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, thâm tâm gào thét Hiếu phát hiện ra cơ thể mình t·rần t·ruồng, tứ chi teo nhỏ, lại còn mũm mĩm mịn màng như da em bé.
Không, thật sự là em bé rồi. Hiếu đã thật sự trở thành một đứa bé rồi. Mắt thấy cơ thể mình, tai nghe đám người kỳ lạ nói chuyện, Hiếu mơ hồ nhận xét cái tình thế này. Phải chăng hắn đã xuyên không rồi, như những bộ truyện đọc được trên mạng ấy. Phải chăng hắn không thực sự c·hết đi mà đã được chuyển sinh đến một vị diện nào đó? Phải chăng...phải chăng...
Tròng mắt đảo liên hồi, Hiếu suy nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra. Từ có thể đến không thể, tất cả đều được hắn liệt kê ra hết. Dù không chắc chắn nhưng Hiếu cảm thấy vẫn có khả năng đấy chứ, trên đời này chuyện quái gì mà chẳng thể xảy ra được.
Đang lúc lòng rối như tơ thì Hiếu bị một người đàn ông già nua râu tóc xồm xoàm bế lên. Người đàn ông đặt Hiếu lên một bệ đá, vẩy thứ nước gì đó lên người hắn rồi đưa hai tay giơ lên trời, ngẩng đầu nhắm mắt lẩm bẩm đọc gì đó rồi lại quỳ xuống khấn 3 cái.
Kết thúc, người đàn ông đưa Hiếu cho đôi trai gái đang quỳ bên dưới, lại tiếp tục bế đứa trẻ khác lên và làm hành động lặp lại như gã làm cho Hiếu. Trố mắt nhìn, Hiếu đại khái đoán hẳn là một thủ tục gì đó, giống như lễ thôi nôi tập thể ư? Haha
không phải nói nhưng thật nực cười. Đang yên đang lành bỗng dưng bị đưa đến một nơi không rõ thế này làm Hiếu cũng có đôi chút hứng thú. Nếu như sự thật là hắn đ·ã c·hết và được hồi sinh thì khá là mong chờ cuộc sống mới đây. Nếu mà nói thì quay về cuộc đời cũ mà sống thì Hiếu cảm thấy nó quá nhàm chán. Đi làm, về nhà, rồi lại đi làm, hắn cảm thấy như cuộc sống đó chỉ lặp đi lặp lại 1 ngày dài vô tận.
Có nhiều lúc Hắn muốn thoát ra khỏi vòng lặp đó nhưng lại sợ. Hắn sợ một khi bước ra khỏi vòng an toàn thì hắn lại không thể làm quen được với cuộc sống mới, sợ bị tổn thương, sợ cuộc sống hối hả đó sẽ làm hắn c·hết ngạt.
Nhưng giờ đây, khi đang nằm trong vòng tay của cặp đôi người cổ đại kỳ lạ này, dù mơ dù thực Hiếu cũng đã quyết định rằng sẽ sống cho đáng một đời người, không để nó trôi qua phí hoài như thế được.
.
.
.
Thật lâu sau, đứa trẻ cuối cùng cũng đã được người kỳ lạ già nua đưa lên bệ đá làm lễ xong thì người ấy cũng cất lên giọng nói chậm chạp, khàn đặc và run run.
- Lễ tế đã kết thúc, ta đã cầu xin thần minh ban phúc cho đám trẻ rồi. Mọi người hãy cứ đem bọn nhóc về lán đi. Kỳ trăng sau tộc sẽ tổ chức nghi lễ đón thành viên mới cho chúng.
- Vâng ạ,
- Cảm ơn ngài Già La
- Vậy bọn ta về trước, Già La hãy đi nghỉ đi nhé.
- Già hãy cẩn thận thú dữ .
Mọi người nhao nhao cảm ơn ông cụ tên Già La rồi hô hào ai về nhà nấy. Trời đã tối, thời điểm thú dữ hoạt động mạnh đã đến, mọi người cũng sợ không dám nán lại lâu mà tranh thủ đi về nơi trú ẩn thật nhanh.