Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đồng Chí, Làm Nông Cùng Tôi Nào !

Chương 13: Huấn luyện kỹ năng




Chương 13: Huấn luyện kỹ năng

Chương 13: Huấn luyện kỹ năng

Nhìn cái bản mặt nghệt ra của Lộc, Hiếu chẳng thèm hỏi han cũng đoán được rằng tên này đã bị sức mạnh của hắn làm cho ngơ người rồi. Biết vậy nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới, dù sao đây là lần đầu Lộc thấy hắn thể hiện sức mạnh ra bên ngoài, thêm vài lần nữa có lẽ Lộc sẽ quen như đám Sói, Tí thôi. Vỗ vai Lộc, hắn tâm trạng thoải mái, cười nói.

- Đi, ta chỉ ngươi vài thứ hay ho.

Nói xong Hiếu quay người rẽ bụi cỏ gần đó bước đi, Lộc đằng sau hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra, đã xốc lại tinh thần Lộc liền bám theo sau Hiếu.

- Các ngươi dậy được rồi đó, ta không có dùng nhiều sức như vậy, còn nằm nữa ta không chịu trách nhiệm đâu!

Nhân ảnh Hiếu đã biến mất sau bụi cỏ, lúc này chỉ phát ra giọng nói văng vẳng từ một hướng. Bốn người mới bị Hiếu hạ thủ đang nằm ăn vạ la liệt trên mặt đất, khi nghe Hiếu nói tới thì ngại ngùng cùng nhục nhã mà căm hận câm nín lại. Kiểm tra xem Hiếu đã đi hướng nào xong bọn hắn cũng khó nhọc đứng dậy rồi đi theo. Nói là không dùng nhiều sức thế nhưng chịu đòn bọn hắn vẫn thấy rất đau, có lẽ tên đó là đang cố ý mỉa mai bọn hắn, bốn tên vừa suýt xoa các vết bầm vừa thầm mắng Hiếu.

. . .

Năm người theo chân Hiếu một lúc sau đã đi tới một bãi đất khá bằng phẳng bên sông, nơi đây đất tốt, nguồn nước dồi dào, đáng nhẽ ra cỏ cây nên mọc lên tươi tốt mới phải, thế nhưng trái ngược bãi đất này lại rất trống trải tan hoang.



Như nhìn thấy thắc mắc của năm người, Hiếu liền giải đáp cho bọn họ. Hiếu nói rằng vì đây là nơi nhiều loài thú tụ tập uống nước, bọn chúng số lượng đông, đi đến đâu là giẫm đạp đến đó nên thành ra cỏ có sống dai cỡ nào, mới nhú đầu lên đã bị thú ăn cỏ ăn mất hoặc bị đạp cho nát bấy.

Giải thích cho mấy người kia xong Hiếu liền nhìn một vòng từ ngoài sông cho tới tận sâu trong những hàng cây, bụi bỏ, trong lòng không khỏi thích thú.

- Ok phết!

Hiếu quyết định chọn nơi này làm nơi huấn luyện cho năm người một phần vì yếu tố địa hình hội tụ đầy đủ sông nước, bùn lầy, bãi rậm, cây cao...rất thích hợp với giáo án hắn nghĩ ra. Một phần khác là khu vực này gần với nơi đàn trâu thường tụ tập, nếu nhóm thu thập nguyên liệu có đến đây săn bọn hắn có thể giúp một tay, dù có chia nhóm rõ ràng thì càng đông người càng tốt mà, nhiều người sẽ thu thập được nhiều hơn, không phải sao.

- Nói đi, dạy bọn ta cái gì?

Khuôn mặt chán ghét, một tên tay vẫn còn xoa xoa nắn bóp chỗ đau mở miệng hỏi Hiếu. Cảm xúc nhất thời vẫn còn chướng mắt Hiếu thế nhưng thái độ tên này đã phần nào dịu bớt đi rồi, sau trận giao thủ vừa nãy hắn và ba tên còn lại đã coi trọng Hiếu hơn một chút, tuy chưa đến mức tuyệt đối nhưng nói rằng để Hiếu chỉ dạy, bọn hắn vẫn chấp nhận được. Ai bảo Hiếu đã đánh bại bọn hắn cơ chứ, ở đây bọn hắn chỉ coi trọng thực lực thôi, ai mạnh bọn hắn nghe.

Nhướn mày nhìn chủ nhân của giọng nói, Hiếu nhận thấy mấy thằng ngu này có lẽ đã thông não rồi nên cũng thầm hài lòng với cách giải quyết của mình, hắn mỉm cười hòa ái sau đó nói.

- Muốn chỉ cho các anh em một chút tiểu xảo cần thiết khi làm nhiệm vụ ấy mà, ban nãy các anh mà chịu nghe lời thì cũng không đến nỗi nào, thôi, chuyện cũ bỏ qua, lại đây ta chuẩn bị chỉ cho các anh cái này.



Nói rồi Hiếu vẫy tay gọi cả năm người lại, thái độ vô cùng nhẹ nhàng dễ mến. Bốn tên kia mới bị Hiếu vả cho không trượt phát nào thấy biểu hiện của Hiếu thì lấy làm lạ, bọn hắn thấy không quen nhưng trong lòng lại cảm thấy rất thoải mái.

"có phải tên kia mới gọi mình là anh không nhỉ? Hắn cũng biết mình là em út trong tộc à? Thôi thì phận làm anh, em nhỏ mắc lỗi mình cũng không cần phải quá khắt khe, cứ thoải mái từ từ xem em nó có sáng kiến gì!" Cả bốn người đồng loạt suy nghĩ trong đầu, miệng có chút nhếch lên cười ngờ nghệch nếu không muốn nói là rất ngu ngốc.

Sau khi triệt để giải quyết rào chắn trong lòng của bốn tên kia, Hiếu nhanh chóng đi vào vấn đề chính. Cụ thể hắn nêu ra những nguy hiểm có thể sẽ gặp phải khi làm nhiệm vụ do thám, các yếu tố chủ quan và khách quan dẫn đến thất bại trong nhiệm vụ, gây nên tình thế nguy hiểm cho bản thân và đồng tộc, bị phát hiện có thể bị g·iết hoặc bị h·ành h·ạ. Sau đó hắn nêu ra hướng giải quyết tối ưu nhất cho năm người, đó là phải học được cách di chuyển, đi đứng nằm ngồi làm sao để không phát ra tiếng động, đồng thời cũng phải biết tùy vào môi trường xung quanh mà biết cách ngụy trang, ẩn nấp làm sao để khi ra thực địa, bọn hắn có đứng trước mặt thì địch nhân vẫn không hề hay biết mình đang bị theo dõi.

- ....Chỉ có như vậy thôi, mọi người nghe hiểu ta nói không?

Diễn thuyết cả một buổi, Hiếu chốt hạ bằng câu "chỉ có như vậy thôi" trong khi xung quanh năm người tính cả Lộc đều há hốc mồm trước những "siêu dữ liệu" mà hắn vừa phát tán ra. Bao năm sinh sống cùng với đất trời, bọn hắn chiến đấu với hung thú, với địch nhân cốt chỉ dùng man lực, đâu có chuyện tính toán đến các trường hợp chủ khách gì đâu, nay Hiếu đề cập đến vấn đề này làm bọn hắn có chút mơ hồ không biết diễn tả làm sao, trong phút chốc không thể phản bác được gì, bọn hắn cơ hồ cảm thấy lời tên này nói ra tuy rắc rối nhưng lại có vẻ rất chi là có lý.

Do dự giây lát, Lộc hỏi Hiếu như muốn xác nhận lại đôi chút.

- Ngươi chắc chắn là những thứ ngươi nói có thể dùng được?

- Ta đã dùng khi trốn đám ngoại tộc dùng v·ũ k·hí cung tên, và giờ ta vẫn ở đây. Lúc ấy ta ở trên đầu bọn chúng mà chúng còn không biết mà.



Hiếu trả lời Lộc với lời nói dứt khoát và một khuôn mặt điềm tĩnh. Cả Lộc và bốn tên kia khi nhận được giải đáp thì tin là thật, bọn hắn có đôi phần háo hức mong chờ không biết cái kỹ năng mà Hiếu nói có thực sự bá đạo đến vậy không.

Riêng Hiếu thì lúc trả lời cho mấy tên này hắn có chút sượng trân trong lòng, làm gì có vụ hắn gặp được đám ngoại tộc nào mà trốn tránh cơ chứ, tất cả đều là nói dối để đánh lừa đám này. Hắn trả lời chắc cú về sự hữu dụng của các kỹ năng, đơn giản vì ở kiếp trước q·uân đ·ội trong nước đã luôn áp dụng kỹ thuật này vào các phương án tác chiến mang tính bí mật, bất ngờ rồi. Bây giờ hắn lôi ra chỉ cho đám gà mờ này, nói dối chút ít hẳn là không sao.

Kết thúc phần gọi là lý thuyết, Hiếu cho mọi người nghỉ ngơi tự lo đồ ăn, về phần hắn, hắn quay lại mảnh vườn của mình, kiểm tra các giống cây mới trồng, vun thêm đất rồi đi ra bờ sông tìm bắt cá nướng ăn. Hắn không tưới nước vì buổi trưa trời rất nắng, nhiệt độ trong đất rất cao, nếu tưới nước vào giờ đó cây sẽ rất dễ c·hết. Cũng giống như con người vậy, khi bị thay đổi nhiệt độ đột ngột sẽ dẫn tới sốc nhiệt mà đột quỵ, rất nguy hiểm.

Đến buổi chiều, Hiếu lại tập hợp năm người lại, chính thức nêu rõ các đề mục và những thứ cần học. Hắn cũng nêu ra những thứ cần lưu ý, không nhiều, chỉ nhắc nhở bốn người kia không được gây rối như hồi sáng, hắn cũng là người trong tộc nên những thứ hắn dạy cốt chỉ muốn mọi người tốt lên, đến khi ra ngoài làm nhiệm vụ mọi người sẽ tự khắc hiểu được giá trị của mấy món kỹ năng này.

Mấy tên kia sau khi bị dạy dỗ thì cũng chẳng dại gì mà gây sự nữa, bọn hắn im lặng tiếp thu bài học mới. Buổi đầu Hiếu cho bọn hắn đằm mình trong vũng bùn như những con trâu, lại bắt bọn hắn vừa nằm trong bùn vừa di chuyển đến một vị trí khác. Ban đầu Cơ thể nhớp nháp trơn trượt của bùn đất khiến bọn hắn ai nấy đều rất thích thú cười đùa, trông có vẻ là bắt bọn hắn đi vui chơi hơn là huấn luyện. Thế nhưng khi phơi lâu ngoài trời nắng, bùn khô lại rồi nứt nẻ ra làm bọn hắn bắt đầu thấy khó chịu. Cơ thể có chỗ nhột, có chỗ ngứa ngáy nhưng Hiếu lại không cho bọn hắn gãi, cứ giữ lớp bùn khô trên người rồi chuyển qua bài tập di chuyển hạn chế phát ra tiếng động trên địa hình lá khô, cứ thế cho đến gần chiều mới thôi.

. . .

Mặt trời nấp sau dãy núi, Hiếu để bọn Lộc và mấy người kia trở về trước khi trời tối hẳn, còn hắn lúc này mới bắt đầu dùng ống tre múc nước ở hố nước hắn đã đào gần đây để tưới cây. Đều đặn sáng chiều, ngày nào hắn cũng chăm lo cho mảnh vườn này. Theo thời gian cây cối phát triển thì sức mạnh trong cơ thể hắn cũng dần tăng theo nên việc này hắn không bao giờ lơ là.

Nhìn những mầm cây dưa leo vừa trồng mấy ngày trước bây giờ đã phát triển lên chừng năm phân (5cm) Hiếu vui sướng biết bao, đoán chừng thêm một, hai tuần nữa hắn sẽ phải làm giàn leo cho chúng rồi. Các cây trồng khác trong vườn có vài cây cũng đã kết trái, cây xoài đã xuất hiện trái chín vàng, bụi chuối ở một góc khu đất thì cho ra những buồng chuối to nặng trĩu.

Nhìn những thành quả của mình đang dần xuất hiện, Hiếu rất mong chờ, hắn thầm nhủ nếu như có một ngày hắn mở rộng quy mô trồng trọt, sản lượng cho ra gấp hàng trăm hàng ngàn, thậm chí hàng vạn lần như bây giờ thì không biết sức mạnh của hắn sẽ đạt tới mức khủng bố như thế nào, có thể dời sông lấp biển không.

- Ha ha, nếu mà được như vậy chắc mình tu tiên luôn cũng được!

Lắc đầu tự giễu bản thân rồi Hiếu thôi không suy diễn nữa. Nhìn sắc trời đã không còn sớm, hắn tranh thủ tưới nốt các cây còn lại rồi nhanh chóng chạy về tộc, trong lòng hắn vẫn còn canh cánh chuyện mở rộng quy mô làm vườn và vấn đề sức mạnh tiềm ẩn trong đó không thôi buông được, có lẽ hắn phải nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.