Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đồng Chí, Làm Nông Cùng Tôi Nào !

Chương 12: Giáo huấn bốn tên úng não




Chương 12: Giáo huấn bốn tên úng não

Chương 12: Giáo huấn bốn tên úng não

Đứng ngoài cuộc xem kịch đã lâu, Lộc cảm thấy chuyện cũng nên dừng lại. Tình hình trong tộc hiện giờ không phải là lúc để cho đồng tộc đấu đá lẫn nhau, nghĩ thế Lộc liền can ngăn.

- Bốn tên các ngươi bớt gây chuyện đi, tộc trưởng đã căn dặn thì nhất định ngài ấy có dụng ý, hãy cứ theo đấy mà làm. Còn Hiếu, ngươi bình tĩnh chút, nói xem, hôm nay dẫn bọn ta đến đây làm gì?

Lộc đã đứng ra nói chuyện, bốn tên kia đang thái độ hung hãn cũng bắt đầu giãn ra cơ mặt nhưng thâm tâm bọn chúng lại thật sự không muốn ngậm bồ hòn mà kết thúc như thế này, ít nhất phải khiến tên nhóc kia chịu chút trừng phạt thì bọn chúng mới hả dạ. Thế nhưng không muốn không được, trong nhóm này Lộc không phải kẻ lớn tuổi nhất nhưng chắc chắn là kẻ có thực lực mạnh nhất, từng người trong bốn tên bọn chúng đã thử qua sức mạnh của Lộc rồi, không ai trong số bốn người chịu quá chục đòn của Lộc.

Bốn kẻ kia lập tức im thin thít không dám hó hé nửa lời. Hiếu đứng phía đối diện thì ngược lại, tâm thế không có chút gì là sợ hãi, hắn hơi thở ổn định dõng dạc đáp lại lời của Lộc.

- Ta tính là hôm nay sẽ chỉ cho các ngươi một vài thủ thuật giữ mạng khi đi do thám ngoại tộc, học được rồi sẽ rất hữu dụng cho các ngươi. Nhưng....

- Hừ, còn già mồm...ưm - không để cho Hiếu nói hết câu, một tên trong đó đã lên tiếng chặn họng Hiếu nhưng rồi chợt câm nín. Hắn Chính là vì bị Lộc dùng ánh mắt sắc bén như con diều hâu mà liếc xéo, cũng vì bị ánh mắt như muốn cắn xé mình ra của Hiếu nhìn đến mà sợ hãi. Rùng mình cứng họng không nói được nên lời, tên đó đã cúi mặt xuống đất tránh đi ánh mắt của Lộc và Hiếu.

Không buồn đôi co, Hiếu quay lại tiếp tục nói với Lộc.

- ...Ngươi biết rồi đấy, bốn tên này xem ra rất có thành kiến đối với ta, lời nào nói ra cũng có tính công kích không hề nhẹ, xem ra không quyết liệt dứt điểm một lần thì sẽ rất phiền phức, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta. Ta thấy...

dừng giữa chừng, Hiếu nhìn Lộc ánh mắt đầy thâm ý. Lộc lại không suy nghĩ nhiều, hắn nhíu mày nhìn Hiếu chờ đợi một câu nói hoàn chỉnh. Nhìn bản mặt Lộc hiện rõ dấu chấm hỏi, Hiếu không chơi trò úp úp mở mở nữa, lập tức nói ra hết ý.



- Ta thấy ngươi vẫn là nên đứng yên xem ta giáo huấn bọn chúng đi, xong chuyện ta lại chỉ các ngươi một chút kỹ năng do thám.

Nói rồi không đợi Lộc phản ứng lại, Hiếu đã bước đến phía bốn tên kia, lúc đi hắn còn không quên hướng về Lộc mà đưa tay ra làm một cái ký hiệu thả like thầm nhắn nhủ " yên tâm, ta sẽ nhẹ tay!" mặc kệ cho Lộc có hiểu hay không.

Lộc nhất thời định ngăn cản Hiếu nhưng rồi chợt suy nghĩ điều gì đó, hắn dừng lại, thở dài một hơi, quay người đi hướng khác coi như mình là một người câm điếc đang ngắm nhìn cỏ cây trước mắt, mặc kệ sau lưng là những cảnh tượng gì.

Bên này bốn tên kia đứng tụm lại với nhau, bọn họ dù đã ngưng không buông lời dèm pha Hiếu nữa nhưng vẫn luôn dùng ánh mắt địch ý mà nhìn Hiếu. Thấy Hiếu bước đến gần bên, bốn người liền ỷ mình thế đông lại xem thường Hiếu là tên nhóc 13 tuổi nên không thèm để vào mắt, chỉ hỏi.

- Ngươi muốn làm gì?

Hiếu nhếch môi cười nhạt, hắn bước đến gần tên vừa mở lời, ghé sát tai tên đó nói nhỏ nhưng cũng đủ để ba tên kia nghe được.

- Đương nhiên là muốn dạy dỗ các ngươi chút rồi...

Bụp! a hự!

Bụp!

Vừa dứt lời, Hiếu đã móc một cú trời giáng vào bụng tên đó, tiếp đến lại bồi một chỏ vào sau gáy hắn, cú đánh bất ngờ khiến tên đó không kịp né đòn, chỉ biết ôm bụng hét lên trong sự thốn đến cùng cực, nước mắt nước mũi ứa ra giàn dụa. Loạng choạng đổ gục xuống đất, tên đó triệt để bị Hiếu phế trong hai đòn, nhất thời không còn sức phản kháng.



- Bài học đầu tiên, đừng bao giờ khinh thường kẻ khác, kể cả là một đứa con nít.

Lạnh lùng bước qua tên đang nằm quằn quại dưới đất, Hiếu nói ra trong khi ánh mắt đang nhìn thẳng vào ba tên còn lại.

Ba tên kia thấy người trong nhóm của mình bị hạ trong một nốt nhạc thì kinh ngạc, sau đó lại tức giận nhìn Hiếu chửi rủa.

- Con mẹ nó, ngươi điên rồi à, lại dám ra tay với đồng tộc!

- Mau cản hắn lại, mang về cho tộc trưởng xử lý.

- Tên nhóc c·hết tiệt, ngươi c·hết chắc rồi!

Ba tên kia thân thể cao lớn, lao đến phía Hiếu như ba con bò tót đang lao đầu đến dũng sĩ đấu bò. Bọn hắn miệng la hét, tay nắm quyền điên cuồng hướng phía Hiếu mà toan hạ thủ. Biết rằng Hiếu là một đứa dị biệt, không thể coi như những tên đồng lứa khác nhưng ba tên này cũng không tầm thường, bọn hắn gia nhập hàng ngũ chiến binh của tộc đã mấy năm rồi, có tên đã hơn 20 tuổi, kinh nghiệm đi săn đầy mình, nhuốm máu biết bao con hung thú. Với thế 3 đánh 1, bọn hắn lại thêm phần tự tin dễ dàng xử gọn một tên nhóc đơn độc này.

Thế nhưng bọn hắn đâu biết, Hiếu tên này cũng đâu phải là quả hồng mềm mặc cho người nắn bóp.

Đôi chân trần linh hoạt di chuyển trên mặt đất gồ ghề, hắn nhẹ nhàng lách qua được một tên, trực tiếp né được cú đấm của tên đó. Dáng người khom lại hạ thấp trọng tâm, hắn thu quyền thủ thế kiểu muay thái rồi dơ tay đỡ lấy một quyền lao đến của tên thứ hai, nhanh như cắt hắn nắm lấy cánh tay tên vừa hạ thủ, tay còn lại nắm chặt bắp tay gần ngay nách tên đó, một chân trụ một chân lướt, hắn xoay người dùng lực vai và tay quật ngã tên đó chỉ trong vòng chưa đầy một giây. Để tránh cho phiền phức Hiếu còn nhẹ nhàng bồi thêm vài quyền vào mặt tên đó khiến cho hắn tối tăm mặt mũi rồi gục đi.

Diễn biến quá nhanh, hai tên kia không kịp quan sát ra chuyện gì đã thấy thêm một người bị hạ. Nhìn tên nhóc trước mặt, bọn chúng bắt đầu dè chừng, mồ hôi dần đổ ra, hơi thở dồn dập. Hồi sau, một tên bắt đầu mất bình tĩnh muốn nhanh chóng triệt hạ đối phương, hắn hét lên, hai tay đấm vào ngực như một con tinh tinh, sau đó lao thật nhanh về phía Hiếu. Tên còn lại đứng đối diện cũng không chần chừ, hắn ta hét lên lấy khí thế rồi cường hãn chạy đến, tay vung nắm đấm một đường mà tới.



Hiếu bị kẹp ở giữa, đối diện với hai tên tộc nhân có thể hình nhỉnh hơn mình hắn chỉ nhếch môi cười khẩy một cái đồng thời trong đầu suy nghĩ - " Chỉ biết hét là giỏi."

Đợi cho hai tên kia đã gần chạm vào cơ thể mình, Hiếu nhanh chân lùi lại một bước rồi lấy sức bật nhảy lên tung cước đá vào sau ót của một tên. Cú đá không có nhiều lực nhưng kết hợp với quán tính lao đến của tên kia, Hiếu đã thành công cho tên đó ngã nhào ra và tiếp đất bằng cằm.

Chân vừa chạm đất, Hiếu đã ngay lập tức tiếp cận tên cuối cùng với tốc độ nhanh nhất.

Tên đó khi phát giác ra Hiếu lao đến phía mình thì cũng không chịu thua, hắn lao người đến phía Hiếu, một tay thủ trước mặt, tay kia nắm quyền hạ thấp để ngay eo, hắn tính toán rằng sẽ nhân lúc vừa cách Hiếu còn hai gang tay, hắn sẽ đỡ lấy đòn đánh của Hiếu rồi chụp giữ tay hiếu lại. Bị khóa hai tay, Hiếu sẽ không thể ra đòn, lúc đó hắn có thể thoải mái mà tẩn Hiếu như con đẻ. Nghĩ thế, hắn liền nhếch mép cười đắc chí.

Nhưng, hắn không biết một điều rằng, lý thuyết có đúng đến cỡ nào đi nữa thì đến khi thực hành vẫn sẽ có sai sót, đặc biệt là những lúc như thế này đây.

Khoảng khắc quyết định cận kề, cả hai đã cách nhau chưa đầy một mét. Lúc này theo tính toán, tên đó sẽ giơ tay lên đỡ đòn của Hiếu rồi tung quyền ra nhưng bất chợt, hắn chưa kịp đưa tay đỡ thì đã bị Hiếu bắt lấy cánh tay. Hắn hoảnh hốt trố mắt lên nhìn, không kịp phản ứng lại hắn chỉ thấy Hiếu xoay lưng về phía mình, khụy gối, giật tay một phát hắn đã tung người lên không trung.

Bộp! Hự!

Tiếp đất bằng cả thân thể, trong giây lát hắn ngưng thở, tim chậm nhịp đi trong tích tắc, hắn hét lên nhưng là trong đau đớn. Lúc này hắn mới ý thức được rằng hắn đã tính toán sai, sai ngay từ lúc ban đầu, sai khi đã coi thường tên nhóc này. Hắn cũng không thể nào hiểu được, tại sao tên nhóc đó lại có thể mạnh mẽ tới mức kinh khủng như vậy, rõ ràng là bọn hắn đông hơn, to khỏe hơn nhưng lại dễ dàng bị tên nhóc đó đánh cho không thể bò dậy.

. . .

Thời gian trôi qua còn chưa tới một phút Hiếu đã giải quyết xong đám phiền phức, phủi tay nhìn từng tên một đang nằm la liệt rên rỉ trên mặt đất hắn không khỏi tặc lưỡi, đám này đánh đấm cũng quá qua loa đi, gì đâu mà chỉ đấm đấm đá đá đơn điệu, hoàn toàn là lao đến và dùng man lực, không có một chút thủ thuật nào. Đến cả hắn là một tên gà mờ không có hiểu biết gì về võ thuật, dùng vài chiêu linh tinh học được khi đi nghĩa vụ cũng đã dễ dàng hạ gục bọn chúng. Mà đó chỉ là các đòn khống chế thôi, hắn mà có ý triệt hạ thật thì bốn tên này xác định đi gặp diêm vương rồi.

Lắc đầu thở dài Hiếu bỏ mặc bốn tên kia rồi đi đến bên cạnh Lộc lúc này đang nội tâm rối bời, không tin vào mắt mình. Lộc đoán chừng Hiếu có thể đấu lại 4 người nhưng sẽ khó khăn và mất nhiều thời gian. Nào đâu nghĩ tới kết quả lại chóng vánh như vậy. Nhanh đến mức khó tin, nếu đổi lại là Lộc vào vai Hiếu thì có lẽ nãy giờ vẫn còn đang chật vật nghĩ cách đối phó.

"Tên này, nếu không phải là biết hắn từ nhỏ ai dám tin hắn mới 13 tuổi cơ chứ!" Lộc thầm cảm thán trong lòng.