Chương 11: Phân nhiệm vụ - bị xem thường
Chương 11: Phân nhiệm vụ - bị xem thường
Những ngày sau đó các trai tráng trong tộc Lạc Việt bắt đầu rục rịch theo sự chỉ bảo của tộc trưởng mà làm việc. Cả tộc được 39 chiến binh thì phân chia ra làm hai nhóm, nhóm đầu năm người do Lộc dẫn đội theo đường cũ mà đi thám thính tình hình bên dị tộc.
Nhóm thứ hai có 34 người phụ trách đi tìm kiếm nguyên vật liệu để chế tạo cung tên, sẵn tiện cũng săn thêm thú rừng làm lương thực mang về cho tộc. Cung tên Hiếu dự kiến làm là loại cung tên liên hợp khá phổ biến ở các triều đại phong kiến kiếp trước, chi tiết các loại cung thế nào hắn không biết thế nhưng những nguyên liệu cơ bản để kết hợp thành một cây cung hắn vẫn tương đối nắm rõ.
Lần thu thập này hắn yêu cầu chỉ có sừng thú, gân thú và tre. Ba loại nguyên liệu này không khó tìm xung quanh tộc, tre nứa trên rừng mọc rất nhiều, chịu khó tìm các cây mọc thẳng, đốt cách nhau xa một chút là có thể chặt về. Sừng thú thì Hiếu có chỉ điểm cho mọi người một bãi bên sông có đàn trâu hay tụ tập nghỉ ngơi uống nước, bọn họ cứ thẳng tay săn những con trâu đó rồi chặt lấy sừng và gân, thịt mang về làm chất dinh dưỡng cho tộc nhân, da và xương cũng nên thu thập lại có lúc còn dùng đến.
Hắn còn nhờ mọi người trong lúc săn nếu có thể thì hãy bắt sống vài con trâu còn nhỏ mang về cho hắn, nếu không được thì hãy tha để bọn nó tiếp tục sinh trưởng. Dù sao những con trâu đó nếu được thuần hóa lại rất cần cho mảnh đất hắn đang trồng cây.
Hiếu sau khi được tộc trưởng giao cho trách nhiệm thực hiện kế hoạch trả thù thì đã nhanh chóng bàn giao xong hết công việc cho mọi người. Nhóm thứ hai đã đi vào nhiệm vụ săn bắt thú từ sớm, nhóm thứ nhất phụ trách do thám lúc này đang theo hắn đi đến một nơi khá xa tộc, chỗ mà hắn gọi là mảnh vườn nhỏ của mình.
Hiếu Nhận thấy nhiệm vụ đi thu thập tình báo này rất nguy hiểm, chỉ với mấy kỹ năng chạy nhảy cơ bản của đám người này thì hắn chắc chắn rằng đám này sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì, có khi còn mang thêm mấy cái xác về báo tộc nữa.
Cho nên để nâng tỉ lệ phần trăm sống sót cho mấy người này lên, Hiếu đành tốn công dẫn năm người đi tập luyện đôi chút trong vòng bảy ngày, hoạt động này hắn gọi là "khóa huấn luyện cấp tốc nghiệp vụ trinh sát cơ bản" tên đọc thì hơi dài nhưng hắn lại rất lấy làm vui sướng.
Các bài tập trong khóa huấn luyện cho năm người này hắn trực tiếp bòn rút từ các bài huấn luyện đặc công mà hắn xem được trên các trang mạng. Nào là lăn lê bò trườn, thao tác di chuyển không phát ra tiếng động, kỹ thuật ngụy trang hòa vào làm một với môi trường xung quanh,...hắn đều đã sắp xếp thành một giáo án để ở trong đầu, chờ ngày giảng dạy.
. . . . . .
- Ngươi dẫn bọn ta đến chỗ này không phải là để tưới các gốc cây cho ngươi chứ?
Người trong tộc không lạ gì việc Hiếu thường hay trốn đi đâu đó để trồng cây các kiểu, nên khi Hiếu dẫn năm người đến mảnh vườn trồng cây của mình thì một thanh niên trong nhóm đứng ra hỏi với giọng ngờ vực.
Một người khác trong nhóm năm người cũng bắt đầu lên tiếng chất vấn Hiếu với bộ dáng không phục cho lắm.
- Đúng đấy! Bọn ta là tộc trưởng căn dặn đi do thám đám dị tộc kia, nếu không phải tộc trưởng nhắc nhở phải nghe theo sắp xếp của ngươi thì bọn ta cũng không thèm đếm xỉa đến tên nhóc nhà ngươi đâu đấy. Cho nên đừng có gây chuyện phiền phức cho bọn ta.
Hai người nhìn Hiếu chỉ là tên nhóc 13 tuổi, miệng còn chưa hết hôi mùi sữa nên tỏ ra xem thường. Nhóc con này ngoại trừ hơi thông minh một chút, sức khỏe hơi nhỉnh hơn bình thường một chút, còn lại chẳng có gì đáng để tộc trưởng xem trọng hơn bọn chúng, kết quả là hai tên đó cảm thấy tên nhóc này đã nịnh bợ gì để che mắt tộc trưởng được cơ chứ.
Hai tên đầu tiên mở màn, hai tên còn lại tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng dần xuất hiện sự bất mãn, hậm hực. Duy chỉ có Lộc vẫn im lặng đi theo Hiếu từ đầu đến cuối, chưa biết sức lực của tên nhóc đó tới đâu nhưng nói về cái đầu thì Lộc phải thốt lên khen ngợi một tiếng...tuy Hiếu có hay nói ra những từ ngữ kỳ lạ nhưng cũng không khiến Lộc bớt đi sự thường thức đối với đứa nhóc mới 13 tuổi này.
Thái độ của bốn tên kia rõ ràng là không nguyện ý nghe theo một tên nhóc còn ít tuổi hơn mình, Hiếu đã biết được ngay từ ban đầu rồi. Khi mà tộc trưởng tập hợp chiến binh trong tộc lại để phân công nhiệm vụ, Hiếu đã thấy được sự không cam tâm hiện rõ trên bộ mặt của bốn con sâu bọ này, riêng về Lộc thì hắn không dị nghị gì, Lộc là người thế nào hắn biết, với lại trong cuộc họp nghị sự Lộc đã nắm rõ tình hình nên hắn cũng phần nào yên tâm mà hành động.
- Muốn c·hết thì cứ việc làm theo ý mình, ta đây không tiếp những kẻ khinh thường người khác, đặc biệt hơn là kẻ không tôn trọng người sắp chỉ dạy mình.
Không thèm liếc lấy bốn tên kia một lần, Hiếu ung dung bước đi, giọng vô cảm nói ra một cách bâng quơ. Lời nói phát ra làm cho bốn tên kia đang tỏ thái độ bỗng ôm bụng phá lên cười, Lộc thì khó hiểu không biết tên này lại đang làm trò gì nữa đây.
- Phụt ha ha ha, anh em nghe thấy gì không, tên nhóc còn chưa đến 15 tuổi lại đang lên giọng đòi chỉ dạy cho chúng ta kìa, buồn cười c·hết mất ha ha ha!
- Ha, đúng là tuổi trẻ sức tưởng tượng thật phong phú, Lộc ca đứng ở đây còn không nói đến câu đó, tên nhóc như ngươi lại dám mở mồm ra đòi dạy với chả dỗ...nói còn không biết ngượng mồm!
- Ta khuyên ngươi nên an phận đi, cứ như mọi ngày, đi mà chăm sóc cho đám cây cối c·hết tiệt của ngươi đi, ha ha ha ặc khụ khụ!
- Ha ha ha, cái thứ miệng còn hôi sữa như ngươi, trở về mà bú ti mẹ đi. . .ách, thôi c·hết...ta xin lỗi, ta lỡ lời
Đang cao hứng cười đùa chế giễu Hiếu, một tên trong số bốn tên đã không kiểm soát được lời nói của mình, hắn buột miệng nói đến điều không nên nói. Ý thức được sự vô ý của mình và cũng để hối lỗi, tên đó liền ngay lập tức ngưng điệu cười tráo trở, xoay chuyển thái độ sang xin lỗi Hiếu, hắn thật sự có cười vào mặt Hiếu nhưng nhắc đến người quá cố...hắn đây chỉ là lỡ lời.
Tự đánh giá mình là một người giỏi kìm nén cảm xúc, Hiếu ví bốn người trước mặt mình như bốn con ruồi nhặng không đáng để mình tức giận, hắn bỏ ngoài tai những lời châm chọc khó nghe mà bước tiếp. Thế nhưng một lời nói ra trong vô thức như một giọt nước tràn ly, hắn dừng bước chân, sắc mặt chùng xuống, bàn tay siết chặt lại không buông.
Ngay trong khoảng khắc đó, hắn liền xoay người với chân phải làm trụ, chân trái miết một đường vòng cung một góc 45 độ trên mặt đất, nắm đấm theo lực cánh tay và lực bả vai hướng vào mặt tên vừa nãy giáng một đòn móc ngang chuẩn boxing khiến cho tên đó ngã nhào xuống đất.
Tên bị ăn đấm vẫn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết nằm một chỗ ôm một bên mặt mếu máo rồi lau đi vệt máu ở khóe miệng. Một đấm vừa rồi có lẽ đã khiến vài chiếc răng hàm của hắn lung lay. Ba tên còn lại đứng bên cạnh thì ngơ ngác, một hồi sau, khi đã kịp load thì bọn chúng mới chạy lại đỡ tên vừa bị ăn đấm dậy, chỉ mặt Hiếu quát lớn như thể hắn là tên bắt nạt.
- Ngươi làm cái quái gì vậy, không phải chỉ là lỡ miệng thôi sao, hắn cũng đã xin lỗi rồi còn gì!
- Thật đúng là quá ngông cuồng rồi, không biết trước sau liền lao vào đánh đồng tộc!
...
- Ta đã nói rồi, ta không tiếp những kẻ tự coi mình là đúng như các ngươi. Đánh tên kia là do hắn đã chạm đến giới hạn của ta, không phục các ngươi có thể giúp hắn trả thù, nào đến đây đi, tiện thể để các ngươi biết ta có xứng dạy các ngươi không, hừ!
Hiếu sau khi hạ thủ xong vẫn một mặt không cảm xúc trả lời mấy tên kia, trong lời nói còn mang vài phần khinh thường.
Dù là ở kiếp trước hay kiếp này Hiếu vẫn tự đặt ra cho mình một vài điểm giới hạn, có ý xúc phạm đến cha mẹ hắn cũng là một giới hạn đó. Mọi người có thể nói hắn thế nào cũng được nhưng một khi đụng đến cha mẹ hắn, hắn sẽ không để yên. Lúc nhỏ từng có đứa trẻ trong tộc lỡ chửi tên cha mẹ hắn, hắn đã đánh tên nhóc đó đến mức cha mẹ tên nhóc đó nhận không ra con mình, đến nỗi cha mẹ hắn bị tộc trưởng quở trách, hắn thì bị phạt đòn roi đến sưng cả mông. Từ đó trở đi mọi người trong tộc có giao lưu với hắn thì cũng tránh nói đến cha mẹ hắn, đặc biệt là kể từ khi cha mẹ hắn bồi táng vì hung thú.