Đêm đó Chu Phù Thế ở trong phòng tắm tắm nước lạnh một tiếng, còn Lục Viện vui vẻ lăn lộn trên giường nửa tiếng.
Đáng tiếc, vào ngày kỳ kinh nguyệt của cô kết thúc, Lục Viện bị anh vần vò đến kiệt sức, xụi lơ trên giường không thể động đậy.
Chu Phù Thế từ phòng tắm đi ra, thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mặt dày hỏi: "A Viện, thêm lần nữa nhé?"
Lục Viện quấn chăn từ trên giường ngồi dậy, nghiêng đầu cau mày nói: "Chu Phù Thế, bao giờ anh đi?"
"Đi đâu?" Anh bước tới ôm cô vào lòng.
Cô tựa lưng vào người anh: "Đi làm đó? Anh về nước được một tháng rồi phải không? Sao kỳ nghỉ phép của anh vẫn chưa kết thúc?"
"Ngại quá." Anh cúi đầu hôn lên vai cô, "Anh không đi nữa."
Hả?
Lục Viện quay đầu nhìn Chu Phù Thế: "Có ý gì?"
Chu Phù Thế không trả lời mà hỏi lại một câu: "Em không hy vọng anh ở lại với em à?"
Cô ngẩn ra, suy nghĩ vài giây rồi trả lời: "Cũng không phải vậy." Anh nghiêm túc nhìn cô, chờ đợi câu tiếp theo.
Cô bĩu môi, nghiêng người ngã xuống giường, "Chỉ là, nếu ngày nào anh cũng ức hiếp em thế này, sớm muộn gì em cũng bị anh làm chết, anh tiết chế chút đi."
Anh không khỏi bật cười: "Lục Viện, chúng ta mới ở cùng nhau được nửa tháng, nếu bây giờ anh không còn hứng thú với em, em mới phải lo lắng đấy."
Lục Viện "hứ" một tiếng, lật người quay lưng về phía anh.
Chu Phù Thế nằm xuống ôm cô vào lòng, "Vậy em nói xem, thế nào mới tính là tiết chế? Mỗi tuần một lần? Anh sợ không đến hai ngày là em cầu xin anh rồi."
Lục Viện không nói gì, hiện tại cô quả thực phát cuồng vì anh, nhất là từ khi hai người ở chung. Dáng vẻ anh ngửa đầu uống nước, lái xe bằng một tay, hay khi chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm, đều làm cô nhìn đến ngẩn ngơ trong vài giây. Bộ lọc hiện tại của anh quá lớn và quan trọng là cô không thể kiểm soát được.
Thấy cô không trả lời, Chu Phù Thế vòng tay ôm eo cô mạnh hơn một chút. Cô đột nhiên quay đầu lại: "Anh còn chưa nói, anh không đi nữa là có ý gì?"
Anh giải thích: "Chính là xin nghỉ việc, không làm ở đó nữa."
Cô quay người ngửa đầu nhìn anh: "Sau này anh sẽ ở lại trong nước?"
Anh gật đầu, "Ừ, ở lại bên em."
Lục Viện ấn lên môi Chu Phù Thế, ngậm lấy môi dưới của anh, nhẹ nhàng liếm mút.
Anh luồn ngón tay vào mái tóc dài của cô, sau đó đảo khách thành chủ, cắn đầu lưỡi cô rồi mút liên tục, hôn cô thật lâu.
Khi Chu Phù Thế buông Lục Viện ra, trong mắt cô hàm chứa hơi nước, quyến rũ mà không biết: "Em cảm động đến vậy à?"
Cô chui vào vòng tay anh, áp trán vào ngực anh, "Tại sao lúc trước anh lại làm ở KO?"
Thực ra công ty KO chính xác là một công ty bảo vệ, nhưng Chu Phù Thế khác với những vệ sĩ bình thường bởi vì anh có thể sử dụng vũ khí và trang bị. Thậm chí anh còn ký cam kết sinh tử, có nghĩa là tỷ lệ tử vong sẽ cao hơn nhiều so với vệ sĩ bình thường, hoặc cái chết sẽ không được báo cáo bình thường.
Chu Phù Thế tựa cằm vào đỉnh đầu cô, mái tóc bồng bềnh khiến anh thấy hơi ngứa, nhưng rất thoải mái. Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô: "Em không buồn ngủ à?"
Lục Viện đặt cánh tay mảnh khảnh lên eo anh, đầu ngón tay vuốt dọc theo sống lưng anh, "Em muốn biết."
Nếu cô muốn biết thì anh sẽ nói: "Thật ra cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là từ khi anh vào cấp ba, nhà họ Chu bắt đầu thường xuyên tìm đến và thuyết phục mẹ cho anh về nhà đó. Vì không muốn trở về nên sau khi tốt nghiệp, anh ra nước ngoài học đại học, nhưng Chu Khiêm vẫn tìm được anh. Chính vì vậy anh gia nhập KO, công ty giấu hết mọi thông tin của anh và ông ta không thể tìm thấy anh nữa."
Lục Viện từng nghe lão Chu nói Chu Khiêm làm chuyện có lỗi với mẹ Chu Phù Thế, cô nghĩ đó là lý do anh không muốn trở về nhà họ Chu. Anh luôn tàn nhẫn, chỉ riêng cô là anh không buông bỏ được.
Cô hỏi tiếp: "Vậy sao anh lại đến bệnh viện?"
Lục Viện không nói rõ ràng, nhưng Chu Phù Thế biết chính là lần anh đến bệnh viện gặp ông cụ. "Năm ngoái anh đã chấm dứt hợp đồng với công ty KO. Sau khi trở về Trung Quốc, Chu Khiêm lại tìm được anh."
"Thật ra anh không có ý định đi gặp ông cụ, khi Chu Khiêm ngoại tình, ông cụ chưa bao giờ nói một lời bênh vực mẹ anh, ông ấy chỉ quan tâm đến con trai mình. Chẳng qua lúc đó, ông cụ không ngờ khi mẹ anh và Chu Khiêm đệ đơn ly hôn, anh lại chủ động nói với thẩm phán rằng anh muốn ở cùng mẹ."
Lục Viện ngẩng đầu hôn lên cằm anh: "Chồng ơi."
Anh có thể nghe ra sự đau lòng trong giọng điệu của cô, cô gọi anh là chồng vì muốn an ủi anh, nhưng anh chỉ cười lạnh nhạt: "Anh sẽ không quay lại nhà họ Chu."
Lục Viện hiểu rõ nếu Chu Phù Thế không rời KO và trở về Trung Quốc, nhà họ Chu sẽ không thể tìm thấy anh, nhưng cô không nói nữa, chỉ mở to mắt nhìn anh.
Anh nhếch khóe miệng, há miệng cắn mí mắt cô, "Em không được dùng ánh mắt này nhìn người đàn ông khác."
Cô không nhúc nhích để mặc anh cắn mình, nghi ngờ hỏi: "Ánh mắt thế nào?"
Nụ hôn của Chu Phù Thế rơi xuống khóe môi cô, "Ánh mắt quyến rũ."
Lục Viện đưa bàn tay nhỏ bé ra sau tai anh, dùng lưỡi liếm môi dưới của anh, chiếc khăn tắm trên người anh đã tuột ra từ lâu, côn thịt cứng rắn áp vào bụng dưới của cô.
Anh nhẹ nhàng di chuyển eo để côn thịt chọc vào cái bụng mềm mại của cô, ngón tay thô ráp luồn vào giữa hai chân cô xoa nắn: "A Viện."
Ý đồ của anh quá rõ ràng, cô dùng sức đẩy anh ra, lùi lại kéo giãn khoảng cách với anh, "Chu Phù Thế, xin anh, tiết chế một chút, làm người đi."