Gần đây Lục Viện rất bận rộn, ban ngày bận việc công ty, buổi tối lại bị Chu Phù Thế lăn qua lộn lại. Cô định về nhà cũ ở vài ngày, đúng lúc dì Lưu cũng đã quay lại, vừa hay có thể thưởng thức những món ăn ngon của dì mỗi ngày.
Mà Chu Phù Thế cũng bận rộn, khi biết Lục Viện về nhà cũ, liền đồng ý luôn, không khỏi làm cô cảm thấy nhất định có chuyện gì đó mờ ám.
Lục Viện về nhà cũ ở hai ngày, mặc dù sớm hay muộn anh đều gọi điện cho cô, miệng nói rất nhớ cô, nhưng lại không bảo cô về Cẩm Huy.
Tối nay, Lục Viện có một cuộc gặp mặt xã giao với các lãnh đạo văn phòng thành phố, gặp được Từ Thiến trên bàn ăn. Thực ra cũng không phải vô tình gặp gỡ mà là Từ Thiến biết cô có mặt nên mới đi cùng.
Bữa tiệc nghiêm túc kết thúc sớm nên Từ Thiến mè nheo đòi Lục Viện đưa về.
Trên đường đi, cô nàng vân vê tay áo, muốn nói lại thôi: "Ừm, cậu về nhà cũ, không định quay lại Cẩm Huy sao?"
Từ Thiến vẫn chưa biết việc Lục Viện và Chu Phù Thế ở bên nhau, nhìn dáng vẻ có tật giật mình này, chắc chắn cô nàng biết chuyện gần đây Chu Phù Thế sống ở Cẩm Huy.
Lục Viện bình tĩnh rút tay lại: "Sao thế? Muốn tớ đến Cẩm Huy như vậy, cậu giấu ai ở chỗ tớ à?"
Sáng nay Từ Thiến gặp Chu Phù Thế ở cửa thang máy, trông tâm trạng anh rất vui vẻ, rõ là có ý muốn ở lại lâu hơn. Nhưng rõ ràng lúc đó La Duyên Hàng đã nói với cô rằng Chu Phù Thế chỉ ở lại vài ngày thôi cơ mà.
Như bị chọc đúng tâm sự, Từ Thiến xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, "Viện Viện, không đến mức giấu người, chỉ là, chỉ là..."
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của cô nàng, Lục Viện bất đắc dĩ cười nói: "Tớ biết, Chu Phù Thế đang ở đó."
Như nghe thấy tin tức kinh hoàng, Từ Thiến trợn to hai mắt không thể tin nổi nhìn Lục Viện, "Cậu, cậu biết à?"
Cô thoải mái gật đầu, "Đúng vậy."
Từ Thiến hỏi dồn, "Cậu biết từ lúc nào? Tại sao không nói cho tớ biết?"
Lục Viện nghiêng đầu liếc nhìn cô nàng: "Tớ và Chu Phù Thế ở cùng nhau."
"Ồ, ở cùng nhau?" Từ Thiến lúc này thật sự bị kinh hãi, "A, cái gì? Hai người ở cùng nhau?"
Khi Từ Thiến hét lên, Trần Vũ Hiền đang ngồi ở ghế lái, giật mình quay lại nhìn hai người ngồi ở ghế sau.
Lục Viện nghiêm túc gật đầu, "Ừ, ở cùng nhau."
Từ Thiến đưa tay bóp cổ Lục Viện, lắc mạnh: "A, chuyện xảy ra khi nào vậy?"
Lục Viện không đẩy ra, bất đắc dĩ cười nói, "Mới mấy ngày thôi."
Từ Thiến buông tay, "Nghiêm túc?"
Lục Viện gật đầu, "Ừ, nghiêm túc."
Nói đến cũng khéo, xe vừa tiến vào khu Cẩm huy, điện thoại di động của Lục Viện reo lên, có cuộc gọi từ Chu Phù Thế.
Cô nghe điện thoại, "Sao thế?"
Đầu bên kia điện thoại chỉ có tiếng gió, Chu Phù Thế mãi không nói chuyện.
Lục Viện liếc nhìn giao diện điện thoại vẫn đang hiển thị cuộc gọi, "Anh đang ở đâu vậy?"
Phía sau có tiếng còi ô tô, Lục Viện lập tức nhận ra phía sau là Chu Phù Thế, Trần Vũ Hiền cũng đoán ra là anh nên dừng xe lại.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, "Anh về rồi à?"
Chu Phù Thế bảo La Duyên Hàng dừng xe lại: "Tối nay em không về nhà cũ à?"
Lục Viện liếc nhìn Từ Thiến ngồi bên cạnh, "Về chứ, em chỉ đưa Từ Thiến về đây thôi."
Chu Phù Thế nhanh chóng mở cửa xe, bước nhanh đến gõ cửa sổ, lúc này Lục Viện mới cúp điện thoại, hạ cửa kính xuống.
Cô nghiêng đầu cười với anh, "Anh đi đâu vậy?"
Anh quay đầu lại nhìn La Duyên Hàng, "Ra ngoài xử lý chút việc."
Lục Viện không hỏi thêm nữa, còn Từ Thiến ở bên cạnh nóng lòng lao xuống xe, nhào vào lòng La Duyên Hàng: "Anh uống rượu à?"
La Duyên Hàng một tay ôm vai Từ Thiến, "Không, đại ca uống một chút."
Lục Viện nhướng mày nhìn Chu Phù Thế, "Anh uống rượu?"
Chu Phù Thế mở cửa xe, nắm tay Lục Viện, ý bảo cô xuống xe, "Một chút."
Cô trầm ngâm gật đầu, "Ồ."
Anh gõ cửa sổ xe bên phía ghế lái, "Trợ lý Trần vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi đi."
Trần Vũ Hiền nhìn về phía Lục Viện, cô gật đầu, "Về sớm chút đi."
Trần Vũ Hiền lái xe rời đi, Từ Thiến cùng La Duyên Hàng lái xe vào bãi đỗ xe ngầm.
Lục Viện đá nhẹ vào bắp chân anh, "Sao nào? Anh tính tự mình đưa em về nhà cũ à?"
Chu Phù Thế ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng: "Anh không định để em đi."
Cô trợn mắt nhìn anh.
Anh lập tức ôm chặt lấy cô, "Anh rất nhớ em."
Cô chu môi hôn lên má anh, "Ừ, nhớ đến mức nào?"
Chu Phù Thế ôm eo cô đi vào trong: "Đợi lát nữa lên lầu em sẽ biết."
Lục Viện lập tức dừng bước, "Thật sao?"
Vừa vào nhà, cô bị anh đè lên tường hôn tới tấp. Cô cũng đáp lại rất nhiệt tình, môi và răng cắn đầu lưỡi anh, lôi kéo mút mát.
Sự nhiệt tình của Lục Viện khiến hơi thở của Chu Phù Thế càng thêm nặng nề. Tay anh nhào nặn hai bầu vú của cô thật mạnh, như muốn khảm cô vào thân thể mình mới vừa lòng.
Anh ôm eo cô, bế cô lên, muốn cởi khóa váy của cô ra, nhưng lúc này cô đã giữ tay anh lại: "Chờ một chút, Chu Phù Thế."
Anh bất chấp, đưa tay kéo khóa váy xuống: "Hả?"
Cô ngẩng đầu lên cười đắc thắng với anh, ngón tay đưa tới trượt lui trên cổ áo sơ mi của anh, "Chồng ơi, em đang đến kỳ."