Chu Phù Thế bận rộn một thời gian, đi sớm về trễ hơn cả Lục Viện, nhưng cô không hỏi đến vì phải đi công tác nước ngoài một tuần.
Trở lại thành phố Thâm là khoảng mười giờ sáng thứ bảy, nhiệt độ không khí tăng cao, Lục Viện mặc áo gió cảm thấy hơi nóng nên cởi ra ném lên ghế sofa trong văn phòng.
Vì sao lại ném?
Bởi vì Chu Phù Thế hứa sẽ ra sân bay đón cô, nhưng có việc đột xuất không thể đi được, Lục Viện giận đến mức không về nhà mà đến thẳng công ty.
Vì chênh lệch múi giờ, cô mới đọc tài liệu hai tiếng đã cảm thấy váng đầu, cầm điện thoại không thấy tin nhắn của anh thì càng tức hơn.
May là Từ Thiến gọi điện cho Lục Viện trước, vừa nối máy liền nói liến thoắng, biết cô đã về nước, thế là hẹn đi ăn trưa cùng nhau.
Lục Viện nhức đầu, không muốn đi: "Cuối tuần cậu hẹn hò với bạn trai đi, tìm tớ làm gì?"
"Gần đây anh ấy bận lắm, ba bốn ngày nay không thấy bóng dáng rồi." Từ Thiến hừ lạnh một tiếng, "Mặc kệ anh ấy, cậu ở đâu? Tớ qua đón."
Cuối cùng Lục Viện không từ chối nữa, nhưng cũng không nhờ Từ Thiến đến đón mà chỉ bảo Lý Du đặt nhà hàng, hai người đi riêng đến đó là được.
Lý Du đưa Lục Viện tới nhà hàng, xe dừng ở chỗ đậu xe ven đường, từ xa nhìn thấy Từ Thiến đang đứng ở cửa.
Lục Viện xuống xe đi đến, Từ Thiến tiến lên nắm lấy cánh tay cô, chỉ vào chiếc xe đậu bên đường: "Đó là xe của La Duyên Hàng, đội trưởng Chu của cậu chắc cũng ở đó."
Kỳ thực Lục Viện cũng nhìn thấy, vào giờ ăn trưa, đến đây ăn cơm là chuyện bình thường. Gần đây có rất nhiều nhà hàng, hai người cũng không hỏi cụ thể họ ăn ở đâu.
Hai người sóng vai nhau bước vào trong, người phục vụ dẫn họ đến một phòng riêng. Đúng lúc đó có phòng mở cửa, một cô gái xinh đẹp bước ra, tuy nhiên, cánh cửa nhanh chóng đóng lại nên không thấy rõ người bên trong.
Lục Viện nhìn thoáng qua đã nhận ra cô gái này, chính là người làm nũng với Chu Phù Thế ở sảnh nhà hàng mà cô từng ăn tối với Triệu Chính Triết trước đây.
Cô gái vừa nghe điện thoại vừa nhanh chóng bước ra ngoài nên không nghe được nội dung cuộc trò chuyện.
Sáu món cho hai người, Lục Viện ăn không nhiều, còn Từ Thiến rất ngon miệng. Nhưng cô nàng đột nhiên tức giận lấy điện thoại ra, "Tớ phải gọi cho La Duyên Hàng, hỏi xem anh ấy đang ở đâu?"
Lục Viện không lên tiếng, Từ Thiến bấm số của La Duyên Hàng và bật loa ngoài, sau ba hồi chuông, có người nhấc máy.
Giọng nói của La Duyên Hàng rất nhẹ nhàng: "Bảo bối, sao vậy?"
Từ Thiến buông đũa, "Anh đang ở đâu?"
Bên phía La Duyên Hàng từ ồn ào chuyển sang yên tĩnh: "Anh đi ăn với đại ca, có chuyện gì vậy?"
Từ Thiến khịt mũi không tin, "Không có việc gì thì không thể tìm anh à?"
La Duyên Hàng nghe thấy giọng điệu của Từ Thiến không đúng lắm, lập tức cầu sống online, "Không phải, không phải, sao vậy? Bảo bối."
Tiếng kêu bảo bối này khiến Lục Viện nổi da gà. Cô cúi đầu uống một ngụm nước.
Từ Thiến cũng không quanh co lòng vòng, "Em nhìn thấy xe của anh ở đường Hoa Ngọc, em và Viện Viện đang ăn cơm ở gần đó."
Người ở đầu bên kia điện thoại giật mình: "Thật sao? Ở đâu? Lát nữa anh qua tìm em."
Từ Thiến cúp điện thoại, gửi tên nhà hàng và số phòng cho La Duyên Hàng.
Năm phút sau, có người gõ cửa phòng, sau đó cửa trực tiếp mở ra từ bên ngoài, hai người nhanh chóng quay đầu lại nhìn qua, Chu Phù Thế và La Duyên Hàng đang đứng ở cửa, hơn nữa hai người đều mặc vest chỉnh tề.
Cô hiếm khi thấy anh mặc trang phục nghiêm túc, hôm nay chắc chắn có buổi gặp gỡ trang trọng nào đó?
Chu Phù Thế bước nhanh đến trước mặt Lục Viện, đưa tay xoa đầu cô, cúi người ghé sát vào tai cô, "Anh sai rồi, về nhà quỳ ván giặt đồ."
Vừa rồi Lục Viện còn xụ mặt, bây giờ lại không nhịn được cười: "Được, lát nữa em sẽ mua ván giặt đồ."
Thấy cô vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, anh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn thấy đĩa của cô gần như sạch sẽ, bèn sờ trán cô: "Em không khỏe à?"
Lục Viện chỉ cười, "Không có."
Từ Thiến đá La Duyên Hàng một cước, "Nhìn đội trưởng Chu kìa, biết quan tâm đến người khác."
La Duyên Hàng ôm chầm lấy vai Từ Thiến, hôn cô nàng: "Anh cũng quan tâm đến em mà."
Hai người chỉ ở lại một lát, còn nói cũng ăn ở nhà hàng này,bảo hai cô ăn từ từ rồi lát nữa cùng về.
Vừa dứt lời, cửa bị mở ra từ bên ngoài, chính là cô gái vừa gặp ở hành lang, "Chu Phù Thế, mọi người đều đang đợi hai anh, mau quay lại đi."
Không chào Lục Viện và Từ Thiến, thậm chí không nói lời khách sáo, trực tiếp gọi người về.
Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ, Lục Viện và Từ Thiến nhìn nhau, La Duyên Hàng vội vàng đứng dậy nói: "Cô La, sao cô lại đến đây?"
"À." La Ý Hoan cười ngọt ngào, bước vào phòng bao, "Em ra ngoài tìm các anh, nghe thấy tiếng nên tới đây."
Lục Viện cũng không nhiều lời, trực tiếp đứng dậy, "Chị Thiến, ăn xong chưa?"
Từ Thiến lập tức hiểu ý, đứng dậy theo, "Ừ, đi thôi."
Lục Viện và Từ Thiến nhanh chóng bước ra khỏi phòng bao, theo sau là Chu Phù Thế và La Duyên Hàng. La Ý Hoan ở phía sau hét lên, "Chu Phù Thế, Chu Phù Thế, anh đi đâu vậy?"
Đến cửa nhà hàng, Chu Phù Thế nắm lấy cổ tay Lục Viện.
Lục Viện rút cánh tay bị Chu Phù Thế nắm chặt về, hướng ánh mắt về phía La Ý Hoan đang đứng đợi cách đó không xa: "Anh đi làm việc của mình trước đi, chuyện khác về nhà nói sau."
Chu Phù Thế không quay đầu lại, không muốn để Lục Viện đi như vậy, "A Viện."
Lục Viện cười hào phóng, đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi của anh, "Em không giận, em ở nhà đợi anh."