Xem phim xong, ra khỏi trung tâm thương mại đã hơn mười giờ, hai người đứng ở cửa, hạt mưa rơi xuống đất, bắn tung tóe làm ướt quần.
Chu Phù Thế cởi áo khoác khoác cho Lục Viện, "Em đợi ở đây nhé, anh lái xe tới."
Cô nhìn anh cầm ô lao vào trong mưa: "Chu Phù Thế."
Anh dừng bước, quay đầu lại, "Ừ?"
Cô nhanh chóng đuổi theo, anh vội vàng chạy lại, giơ ô che cho cô: "Sao vậy?"
Cô nắm lấy tay anh, "Cùng đi đi."
Anh gật đầu, ôm cô vào lòng: "Được."
Hai người cùng đi đến bãi đậu xe, Chu Phù Thế mở cửa, nhưng ngăn không cho Lục Viện lên xe, "Sao thế? Sợ anh chạy mất à?"
Cô trợn mắt nhìn anh, "Hâm à."
Anh nghiêng người để cô lên xe, sau đó đứng cạnh xe hỏi: "Thế thì là gì?"
"Sau này không đi cùng anh nữa." Cô đưa tay đẩy anh ra, dùng sức đóng cửa xe lại.
Chu Phù Thế nghiêng đầu mỉm cười, đi vòng qua đầu xe rồi lên xe: "Về nhé?"
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới anh.
Anh mỉm cười, tiến lại gần: "Em giận à?"
Cô vừa quay đầu lại thì phát hiện anh gần như dính vào người mình, liền đặt tay lên ngực anh: "Anh làm gì vậy?"
Anh mỉm cười âu yếm, nắm lấy tay cô vòng qua cổ mình, há miệng ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng liếm mút.
Lục Viện không đẩy Chu Phù Thế ra, nhưng cũng không hoàn toàn hợp tác. Dù anh trêu chọc thế nào, cô cũng không phản ứng hay đáp lại.
Anh khẽ cau mày, cắn môi dưới của cô, "A Viện, sáng nay em còn gọi anh là chồng đấy, thế mà bây giờ lại phớt lờ anh?"
Nói đến chồng, Lục Viện đỏ mặt: "Em không có."
"Không có gì?" Chu Phù Thế ra vẻ không hiểu.
Cô đỏ mặt phủ nhận: "Em không gọi anh là chồng."
Anh gật đầu đầy ẩn ý, cũng không vạch trần cô, "Ừ, bây giờ em gọi là gì?"
Cô đưa tay đẩy anh ra: "Không gọi, về mau đi."
"Được." Anh thắt dây an toàn cho cô, quay người, khởi động xe, liếc nhìn cô trước khi đạp ga, "Về rồi gọi cũng được."
Giọng anh không quá lớn cũng không quá nhỏ, đủ để Lục Viện nghe rõ. Cô bèn đưa tay nhéo cánh tay anh: "Chu Phù Thế, anh thật đáng ghét."
Anh vui không chịu được, vờ đau hét lên: "Ai u, em định mưu sát chồng à?"
Lục Viện nhanh chóng rút tay lại, sao trước đây cô không nhận ra anh vô liêm sỉ thế chứ? Kể từ khi hai người xác nhận quan hệ vào đêm qua, anh nói gì cũng như hạ bút thành văn.
Cho đến khi xe đi vào hầm, cô vẫn không nói với anh một lời. Khi xe dừng ổn định, cô mở cửa bước xuống, sải bước đi về phía thang máy.
Chu Phù Thế nhanh chóng đuổi theo, nhưng điện thoại di động lại vang lên. Nhìn tên người gọi, anh hét lớn với cô: "A Viện, anh nghe điện thoại, em lên trước đi."
Lục Viện không thèm để ý tới anh, đi thẳng vào thang máy.
Cuộc gọi hơi lâu, khi anh lên nhà, cô đã tắm xong, mặc váy ngủ rộng rãi, đang đứng trong bếp uống nước.
Thấy anh bước vào, cô đặt cốc nước xuống rồi quay người về phòng. Anh nhanh chóng ôm chầm lấy cô từ phía sau, tựa cằm vào vai cô. Thân thể cô thoang thoảng hương sữa tắm và mùi thơm tự nhiên chỉ thuộc về cô, "Bên trong không mặc gì đúng không? Đang chờ anh à?"
Cô không nói gì, nhưng đã nhận ra tay anh đang vén váy của cô lên. Ngón tay anh trượt dọc đùi cô, nhiệt độ ở đầu ngón tay hơi lạnh. Cô thật sự không mặc gì bên trong.
Cô vặn vẹo tránh né: "Sao anh gọi điện lâu thế?"
Anh cúi đầu hôn lên cổ cô, đầu lưỡi mềm mại lướt qua chóp tai cô, nhẹ nhàng liếm láp: "Không đợi nổi nữa à?"
Lục Viện xoay người kiễng chân hôn anh, cái miệng nhỏ hơi hé ngậm lấy môi dưới của anh, đầu lưỡi thuận thế trườn vào trong miệng anh, cuốn lấy lưỡi anh.
Anh một tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng bế cô lên, tay còn lại chạm vào âm môi, đầu ngón tay anh phủ một lớp dấp dính, "Ướt đến vậy à?"
Cô không nói lời nào, hai tay ôm đầu anh, hôn anh say đắm, lưỡi bị anh mút đến tê dại cũng không chịu nhả ra.
Chu Phù Thế đặt người phụ nữ trong tay mình lên bàn ăn, ngón tay gãi nhẹ mật môi của cô nhưng không đưa vào.
Lục Viện nóng lòng muốn đưa tay cởi cúc quần anh, nhưng bàn tay nhỏ nhắn lại bị giữ lại: "Không được."
Cô dừng mọi động tác và nhìn anh bằng đôi mắt phủ đầy sương mù. Anh cúi người khẽ cắn đầu mũi cô, "Gọi chồng thì cho em."
Người này thật đáng ghét.
Cô bĩu môi không chịu gọi.
Anh liền cắn môi cô, "Bé ngoan, gọi chồng đi."
Giọng điệu này không khác gì dỗ dành một đứa trẻ, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên, "Em được lợi gì?"
Vừa rồi còn tán tỉnh anh mà lúc này lại đàm phán một cách nghiêm túc.
Chu Phù Thế đưa ngón tay vào trong âm đạo của cô, "Em muốn gì?"
Hai ngón tay anh cắm sâu vào trong, Lục Viện không khỏi kêu lên: "A..."
Cơ thể cô lập tức căng lên, thịt mềm bên trong không ngừng co rút cắn ngón tay anh. Cô chống hai tay lên mặt bàn, hơi ngả người về sau, hai chân vòng qua đùi anh, kéo anh lại gần mình.
Anh cong ngón tay chọc chọc vách thịt mềm bên trong, dịu giọng dỗ dành: "Bé ngoan, gọi một tiếng đi."
Tận hưởng khoái cảm do Chu Phù Thế mang lại, Lục Viện cũng ăn nói nhún nhường hơn.
Cô khàn giọng gọi, "Chồng ơi......"