Tiếng gọi chồng đó vừa quyến rũ vừa gợi cảm khiến Chu Phù Thế lập tức nổi da gà, trao cho cô nụ hôn càng thêm say đắm. Sau khi rút tay ra, anh từ từ ngồi xổm xuống, cắn làn da mềm mại ở đùi trong của cô.
Lục Viện cảm thấy hơi đau, hừ nhẹ một tiếng, "Ừm... Đừng..."
Anh dùng lưỡi liếm âm môi, lập tức có thể cảm nhận được thân thể người phụ nữ khẽ run lên, "Ngoan, thoải mái lắm."
Không phải Chu Phù Thế chưa từng khẩu giao cho cô bao giờ, nhưng Lục Viện vẫn hơi xấu hổ. Cô vô thức kẹp chặt hai chân, vừa hay kẹp lấy đầu anh. Sau đó nhận ra mình đang làm gì, cô lại nhanh chóng mở rộng chân ra một chút.
Anh há miệng ngậm lấy âm môi ướt át, nhẹ nhàng liếm sạch mật dịch dấp dính. Mật dịch theo đầu lưỡi chảy vào miệng, anh cũng nuốt hết.
Nghe thấy tiếng nuốt của anh, Lục Viện cũng bất giác nuốt nước bọt, như thể mật dịch từ cổ họng chảy xuống bụng dưới. Chu kỳ lặp đi lặp lại này khiến cơ thể cô càng ngày càng khó nhịn, vặn eo muốn anh tiến vào sâu hơn.
Mật dịch làm chóp mũi Chu Phù Thế ướt đẫm. Nhìn dáng vẻ vừa khó chịu vừa hưởng thụ của cô, anh nhẹ nhàng đẩy lưỡi vào trong âm đạo. Những nếp uốn bên trong lập tức ngậm lấy đầu lưỡi của anh.
Đôi tay của Lục Viện dần dần trở nên yếu ớt, cơ thể bất giác ngả về sau, cẳng chân duỗi căng đến tê dại. Tuy nhiên, ý thức của cô vẫn rõ ràng, cảm nhận đầu lưỡi ấm nóng của anh trượt qua đưa lại trong âm đạo, vô cùng ướt át, tê dại, điên cuồng.
Anh nắm lấy cổ chân cô, đặt lên vai mình. Hai chân cô dang rộng, để lưỡi anh dễ dàng đâm vào sâu hơn. Phần thịt mềm se khít bên trong kẹp kẹp chặt đầu lưỡi của anh, mang lại cảm giác thoải mái.
Cơ thể cô tê dại, như có hàng triệu con kiến bò khắp người, cắn xé da thịt, nuốt chửng ý chí, đắm chìm trong khoái cảm mà anh mang lại.
Anh bất chấp tất cả, đẩy phần thịt mềm ra, khi chạm vào điểm gồ lên, đầu lưỡi ấn mạnh rồi lại đảo quanh. Thân thể người phụ nữ càng run rẩy dữ dội, khiến anh vô cùng hài lòng.
Cô luồn tay vào mái tóc ngắn của anh, ôm chặt đầu anh, như thể nếu không ôm chặt, cô sẽ bị ngọn lửa của anh đốt thành tro tàn. Cô khóc lóc nói năng lộn xộn, "Anh trai...... Ân...... Không cần...... Anh à...... A......"
Nghe người phụ nữ rên rỉ đau đớn, anh cười đắc ý, mơ hồ nói: "Gọi chồng đi."
Giờ phút này Lục Viện chẳng còn lý trí, làm theo yêu cầu của Chu Phù Thế, khóc lóc gọi anh là chồng hết lần này đến lần khác.
Đột nhiên, cô cảm thấy như bị ai đó đánh mạnh vào đầu, toàn thân mất hết sức lực, ý thức mơ hồ, hai tay buông thõng, thân thể bất giác ngã về phía sau, may mà anh nhanh tay ôm lấy cô.
Chu Phù Thế cúi đầu nhìn thấy vạt váy của cô đã ướt đẫm, quần áo của anh cũng bị ướt một mảng lớn. Mật dịch từ miệng huyệt vẫn chảy ra bàn, nhỏ giọt xuống đất, nở thành những bông hoa.
Lục Viện nằm trong lòng anh thở hổn hển, thân thể mềm nhũn như không còn xương cốt. Nếu không phải được anh ôm thì cô đã ngã xuống đất.
Hai tay anh ôm thật chặt vòng eo thon thả của cô, lúc này dáng vẻ cô nằm trong lòng anh thật sự quá ngoan ngoãn, càng nhìn càng thích.
Không biết qua bao lâu, Lục Viện mới dần tỉnh táo, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt đắc ý của anh. Cô nâng bàn tay nhỏ lên kéo góc áo anh, "Đồ xấu xa"
Anh mỉm cười cúi đầu hôn lên đôi mắt đỏ hoe của cô, "Em thấy không thoải mái à?"
Thoải mái chứ, thoải mái đến nỗi tim cô đập nhanh đến mức tưởng chết luôn. Nhưng làm sao cô có thể nói ra miệng được, chỉ đành im lặng cúi đầu cắn ngực anh.
Anh vui không chịu được, đưa tay nâng cằm cô lên: "Anh đưa em đi tắm." Cô yếu ớt gật đầu: "Ừ."
Lục Viện vòng chân qua eo Chu Phù Thế, thân thể hơi trượt xuống, bụng dưới chạm vào vật cứng của anh, cô ghé vào tai anh thì thầm: "Anh không thấy khó chịu sao?"
Anh cười nói, "Khó chịu chứ."
Cằm cô cọ loạn trên mặt anh, "Làm thêm một lần nữa nhé?"
Anh nghiêng đầu, cắn tai cô, "Được thôi."
Hai người còn chưa bước vào phòng tắm, Lục Viện đã bị Chu Phù Thế đè lên tường, tiếp tục vòng chơi mới. Dưới chân họ, quần áo vương vãi đầy đất.
Anh dùng sức xoa bóp hai vú của Lục Viện, cảm giác tê dại lại lần nữa quét qua cơ thể cô.
Thân thể cô cực kỳ nhạy cảm, run rẩy cao trào không biết bao nhiêu lần, nước mắt chảy dài trên má.
Anh mỉm cười hôn lên giọt nước mắt trên má cô, "Đêm nay em định khóc bao nhiêu lần?"
Cô lẩm bẩm mắng anh, "Anh chọc vào sâu quá."
Anh nhướng mày đắc ý: "Thật sao? Không vào sâu một chút thì em sẽ không thoải mái. Anh đâm vào càng sâu, em rên càng hay."
Cô rất muốn phản bác, nhưng tiếng rên rỉ vừa rồi quả thực quá quyến rũ, thế là chỉ có thể cúi đầu tức giận cắn cằm anh, "Chu Phù Thế, rõ ràng người cương đến khó chịu là anh, em chỉ giúp anh giải quyết, giải quyết vấn đề mà thôi."
Anh cười phụ họa, "Đúng vậy, cảm ơn em."