Lục Viện bận rộn từ sáng đến tối, khi màn đêm buông xuống, cô vẫn đang trên đường từ quận Đông Thành về công ty, tình cờ lại là giờ cao điểm tan tầm nên kẹt xe nửa tiếng đồng hồ, không nhúc nhích nổi.
Cô cúi đầu đọc tài liệu một lúc, khi ngẩng đầu lên lần nữa mới nhận ra bên ngoài trời đang mưa nhỏ, những hạt mưa tí tách đập vào cửa sổ xe.
Khi thu tầm mắt lại, Lục Viện bất ngờ phát hiện phía trước rẽ phải chính là đường dẫn đến nhà cũ. Cô không khỏi nhớ lại đêm mưa năm ngoái, do ngập nước nên giao thông tắc nghẽn, khi ấy cô chỉ huy Chu Phù Thế lái xe về hướng đó.
Nghĩ tới đây, cô tự nhiên lại nhớ tới lão Chu. Mối quan hệ giữa ông và Chu Phù Thế, hay nói đúng hơn là quan hệ giữa nhà họ Chu và Chu Phù Thế không hòa hợp.
Trần Vũ Hiền nhìn tình hình giao thông rồi nói: "Lục tổng, vẫn quay lại công ty sao?"
Lục Viện định thần lại, đang định nói chuyện thì điện thoại di động trong túi vang lên, là tin nhắn Wechat của Chu Phù Thế: Em xong việc chưa?
Cô tiện tay trả lời: Đang tắc đường.
Giây tiếp theo, anh gọi điện tới.
Lục Viện nhấc máy, không chút để ý đáp, "Ừ."
Chu Phù Thế ở đầu bên kia điện thoại cũng bị kẹt xe trên đường về, "Em kẹt ở đâu?"
Cô nhíu mày, lật tài liệu trên đùi: "Bên Đông Thành."
Anh ngẩn ra, "Anh cũng ở đó, em không tự lái xe đấy chứ?"
Lục Viện khép tài liệu lại, nói: "Không."
"Vậy em bảo tài xế đỗ xe bên đường đi." Chu Phù Thế nhân cơ hội lái xe về phía trước, "Anh tới đón em."
Hai người chia sẻ vị trí, mới phát hiện ra họ chỉ cách nhau một con đường.
Đến tận hai mươi phút sau họ mới gặp được nhau, Chu Phù Thế nhìn thấy Lục Viện cầm ô đứng trên bậc thềm của một quán ven đường đợi mình.
Anh nhanh chóng đậu xe vào bãi, không cầm ô, cứ vậy đội mưa chạy đến bên cô: "A Viện."
Lục Viện ngẩng đầu, bước nhanh đến, giơ ô che cho anh: "Xe của anh đâu?"
Chu Phù Thế tự nhiên cầm ô, tay còn lại nắm lấy tay cô, đi về phía trung tâm thương mại, "Chúng ta đi ăn cơm trước đi, đường tắc lắm, không biết khi nào mới về được."
Rõ ràng là đầu xuân nhưng nhiệt độ vẫn thấp, bởi vì mưa, gió lạnh thổi tới, Lục Viện không khỏi cảm thấy hơi lạnh, nhưng may mắn thay, sau khi vào trung tâm thương mại, không khí đã ấm áp hơn.
Chu Phù Thế vòng một tay qua vai Lục Viện, thấy người cô lạnh toát, bèn liên tục dùng lòng bàn tay xoa xoa cánh tay cô: "Em muốn ăn gì?"
Lục Viện nghiêng đầu nhìn anh, một bên vai áo anh ướt đẫm, cô cười đặc biệt rạng rỡ: "Muốn ăn anh."
Nụ cười trong sáng mang theo vẻ hài hước, anh ghé sát vào tai cô, "Được rồi, về nhà anh sẽ cho em ăn bao nhiêu tùy thích, bây giờ ăn cơm trước nhé."
Cô chủ động như vậy, nhưng anh lại từ chối: "Về rồi là không muốn ăn anh nữa đâu."
Anh khẽ cắn má cô, "Bây giờ không cho em ăn no, tối về lại khóc lóc cầu xin anh."
Mặt cô lập tức đỏ bừng: "Em còn lâu mới xin anh."
"Thật không?" Chu Phù Thế đắc ý nhướng mày, móc điện thoại di động từ trong túi quần ra, "Muốn nghe thử tối qua em cầu xin anh thế nào không?"
Không ngờ anh lại ghi âm lại, người đàn ông này thực sự không biết xấu hổ.
Nhìn thấy anh mở giao diện ghi âm, Lục Viện vội vàng giật lấy điện thoại, giấu sau lưng: "Chu Phù Thế, anh, lưu manh."
Điện thoại bị Lục Viện cướp mất, Chu Phù Thế cũng không có ý định lấy lại, chỉ đưa tay xoa đầu cô: "Vừa rồi là ai dục cầu bất mãn chứ?"
Cô quay đầu đi, phớt lờ anh, bước nhanh về phía trước.
Anh nhanh chóng đuổi theo, vòng cánh tay to lớn ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, "Lục Viện, sao em đáng yêu thế!"
Đáng yêu? Lúc nhỏ, người ta cũng thường nói với cô như vậy. Nhưng khi lớn lên, Chu Phù Thế là người đầu tiên khen cô đáng yêu.
Lục Viện có chút khó hiểu nhìn anh, muốn hỏi xem mình đáng yêu chỗ nào?
Cô luôn nhìn anh bằng ánh mắt vô tội như vậy, anh đột nhiên cảm thấy khô nóng và có một sự thôi thúc không thể giải thích được, chỉ muốn ăn cô ngay tại đây.
Anh ho hai tiếng, nghiêng người hôn lên khóe môi cô, "Ngoan, ăn cơm trước đi."
Trời lạnh, lẩu chính là lựa chọn hàng đầu, nhưng Lục Viện chỉ ăn được vài miếng đã đặt đũa xuống, nói: "Em no rồi."
Chu Phù Thế cau mày bỏ đũa xuống, lạnh lùng gọi tên cô: "Lục Viện."
Cô lập tức giải thích, "Em thật sự no rồi."
Anh thở dài: "Không phải ngày nào em cũng ăn ít thế này đấy chứ?"
Cô vội vàng phủ nhận, "Đương nhiên không phải."
Anh hiển nhiên không tin, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, rót cho cô một cốc sữa đậu nành nóng rồi nói: "Uống sữa đậu nành đi."
Chu Phù Thế giải quyết hết phần còn lại, nhưng cũng may là sau đó anh gắp thịt và rau, cô đều ăn hết, không đến nỗi chọc tức anh.
Đến khi hai người ra khỏi nhà hàng, mưa vẫn rơi, Lục Viện kéo tay áo Chu Phù Thế không chịu ra ngoài.
Anh trở tay nắm lấy tay cô, "Sao thế?"
Cô ngẩng đầu mỉm cười với anh: "Chu Phù Thế, chúng ta đi xem phim nhé."
Anh hơi bất ngờ rồi gật đầu: "Được."
Hai người đi đến rạp chiếu phim trên lầu, Lục Viện cúi đầu nhìn tay hai bàn tay đang nắm thật chặt, khóe miệng hơi nhếch lên, hình như đây là lần đầu tiên họ xem phim, coi như là hẹn hò nhỉ?
Nhìn thấy khóe miệng cô nhếch lên, Chu Phù Thế cũng bất giác nhếch môi cười: "Vui đến thế sao?"
Lục Viện ngẩng đầu cười với anh, "Ừm, vui lắm."