Đòn Trí Mạng

Chương 94: Nhẹ một chút thì sao vào sâu được




Khi đồng hồ báo thức reo lên, Lục Viện bực bội vặn người trong vô thức, đang định lật người tắt máy thì có một bàn tay lướt qua người cô, tắt đồng hồ báo thức trước.

Cô giật mình tỉnh dậy, đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Chu Phù Thế: "Chào buổi sáng bạn gái."

Cô xấu hổ đỏ mặt, kéo chăn che kín mặt.

Anh lập tức xốc chăn lên, chui vào trong, "Ngại à"Hai người trùm chăn, nhìn nhau bằng ánh mắt tràn ngập tình yêu.

"Đâu có." Lục Viện thò đầu ra khỏi chăn, quay người với lấy điện thoại.

Nhưng còn chưa cầm được, cô đã bị anh ôm vào lòng, lòng bàn tay to vừa vặn phủ lên ngực cô, "Nhỏ đi à?"

Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: "Lưu manh."

Anh cười phô hàm răng trắng tinh, vật cứng đã thức tỉnh ấn vào giữa hai chân cô, "Không phải em thích anh lưu manh sao!"

Cô nhanh chóng vặn người trốn tránh: "Không được, sáng nay em có cuộc họp, phải đến công ty."

Nhưng Chu Phù Thế ôm Lục Viện không buông ra, ấm ức gọi tên cô: "A Viện."

Lục Viện nhận ra đầu gối anh đã tách hai chân cô ra, côn thịt nhẹ nhàng trượt qua lại giữa hai môi thịt, "Chu Phù Thế, ừm..."

Gọi tên anh vô cùng nghiêm túc, nhưng tiếng rên rỉ trầm thấp phía sau cho thấy cô đang tận hưởng giờ phút này.

Anh hôn tới tấp lên cổ cô, ngón tay từ từ xâm nhập vào mật huyệt, xuyên qua từng lớp thịt mềm đi sâu vào trong. Mật dịch tiếp tục chảy ra khi ngón tay anh hoạt động, khiến ngón tay và lòng bàn tay anh nhớp nháp.

Nghe Lục Viện kiềm chế rồi lại ưm một tiếng thật dài, Chu Phù Thế đưa thêm một ngón tay vào trong mật huyệt rồi dừng lại, trầm giọng dụ dỗ: "Em chắc chắn không muốn sao?"

Thân thể cô run lên, vặn eo, dang rộng hai chân: "Vào sâu hơn đi."

Khóe miệng anh nhếch lên vì thực hiện ý đồ thành công, đầu ngón tay ấn vào âm vật, xoay tròn, "Thoải mái không?"

"Ừm..." Cảm giác như sắp chết, ý thức của Lục Viện phiêu du, nhịp tim tăng nhanh, bụng dưới run rẩy, mật dịch không ngừng tuôn ra, "Ừm..."

Biết cô đã lên đỉnh, Chu Phù Thế nhanh chóng rút ngón tay ra, đeo bao cao su vào, đưa côn thịt cương cứng vào động nhỏ, nhẹ nhàng di chuyển.

Khi tỉnh táo lại, Lục Viện cảm nhận được lực đẩy của người đàn ông phía sau, nhưng côn thịt cố tình không vào sâu, khiến cô càng khó chịu, "Chu Phù Thế... sâu một chút..."

Anh nâng eo cô lên, bắt cô quỳ bò trên giường, đôi tay giữ chặt eo cô, hạ thân dùng sức đẩy vào: "Như thế này à?"

"A..." Côn thịt cắm sâu vào trong, hai tay cô không giữ vững được, ngã nhào về phía trước, tức giận hét lên: "Anh nhẹ thôi."

Chu Phù Thế nằm bò trên lưng cô, môi lưỡi mút mát tai cô, "Nhẹ một chút thì sao vào sâu được?"

Dù biết anh cố ý nhưng cô vẫn chống tay lên gối lần nữa, hạ eo xuống, phô ra những đường cong tuyệt đẹp: "Anh thật đáng ghét."

Anh dừng lại, mỉm cười hỏi cô, "Nhẹ hơn hay sâu hơn?"

Cô đỏ mặt, thấp giọng đáp lại, "Sâu hơn."

Lúc này, anh mới tăng sức đưa đẩy, eo và hông va vào cặp mông trắng nõn của cô, phát ra âm thanh bạch bạch bạch, chẳng mấy chốc làn da trắng nõn của cô đã đỏ ửng.

Anh nhìn đến đỏ cả mắt, gọi đi gọi lại tên cô như bị ma quỷámảnh, "AViện......A Viện......"

Lục Viện khàn giọng rên rỉ, "Ân...... Không...... Không được...... A......"

Chu Phù Thế không thể dừng lại, thúc sâu vào bên trong rồi cố tình giảm tốc độ để tra tấn cô.

Cô liếc nhìn đồng hồ, thấy thực sự đã muộn, nhưng lại không đành lòng đẩy anh ra, bèn quay lại nhìn anh: "Anh ơi, ôm em một cái đi."

Ánh mắt mơ màng vô tội của Lục Viện khiến Chu Phù Thế không chịu nổi, anh lật người đè cô xuống thân, cúi xuống hôn cô, môi lưỡi đan vào nhau, nước bọt biến thành từng sợi tơ mỏng.

Cô thở hổn hển, cắn vành tai anh, "Anh... ừm...anh trai..."

Hình như anh không có nhiều phản ứng khi cô gọi anh là anh trai. Cô đành vòng chân quanh eo anh, dùng lưỡi liếm vành tai anh và gọi vô cùng gợi cảm, "Chồng..."

Người đàn ông đang rong ruổi trên người cô nghe thấy vậy thì đơ người, cúi đầu nhìn cô, có chút không thể tin nổi, "Gọi lại lần nữa."

Cô cười đến là quyến rũ, nâng cằm, ngậm quả táo Adam của anh vào miệng, "Chồng ơi, em sắp đi làm muộn rồi."

Biết đây là bẫy nhưng anh vẫn không nhịn được mà nhảy vào.

Hơi thở của Chu Phù Thế trở nên gấp gáp, lực đẩy dưới thân càng mãnh liệt hơn. Khi cô lại được đưa lên cao trào, anh cũng bắn ra.

Chu Phù Thế đưa Lục Viện đến cửa công ty, còn chưa đến mười phút trước cuộc họp buổi sáng, nhưng anh lại nắm lấy cổ tay cô không chịu buông ra: " Tan làm anh sẽ đón em."

"Vâng." Bây giờ cô chỉ muốn xuống xe thật nhanh.

Anh vẫn không buông tay, ánh mắt rơi vào chiếc váy dài rộng thùng thình của cô, "Đau không?"

Đêm qua không biết bị anh giày vò bao nhiêu lần, sáng nay lại bị anh làm thêm lần nữa, quả thật bây giờ cô có chút không khỏe. "Nếu em nói đau, anh sẽ không chạm vào em nữa à?"

Anh nghiêng người hôn cô, tự tin nói: "Vậy anh đợi em hết đau rồi mới làm tiếp."