Khi bị Chu Phù Thế đè dưới thân lần thứ ba, Lục Viện khóc lóc cầu xin: "Ưm... Được rồi... Chậm lại... A... Anh làm ơn dừng lại... Em thực sự không còn sức nữa... A......"
Anh hoàn toàn không có ý định dừng lại, một tay ôm lấy đùi cô đặt lên khuỷu tay mình, động tác chỉ chậm lại một chút: "Rõ ràng em vẫn còn sức nói chuyện."
Hai người đều chẳng mặc quần áo, trên thân thể đầy dấu vết do đối phương lưu lại. Đặc biệt là bầu ngực mềm mại của cô, bị anh bóp rồi lại cắn, đủ loại vết đỏ hiện rõ trên làn da trắng nõn.
Đôi tay mềm nhũn của cô vắt trên cổ anh, dùng chút sức lực còn lại nhéo nhẹ cánh tay anh: "Xin anh, nghỉ một lát."
Anh để mặc cô véo, không đau chẳng ngứa, dùng sức thúc mạnh côn thịt vào trong, sau đó dừng một giây rồi lại đâm vào sâu hơn. Âm đạo nóng ẩm chặt khít của cô khiến anh vô cùng thoải mái. Anh nghiêng đầu khẽ cắn xương quai xanh của cô, "Phải làm em thêm vài lần nữa, bên trong thật sự rất mềm."
Cô liếm đôi môi khô khốc, tìm chủ đề hấp dẫn sự chú ý của anh, tiện thể nghỉ ngơi một chút, "Chu Phù Thế, nếu em không tới đây, anh định ở lại bao lâu?"
Anh thực sự dừng lại, nhưng giây tiếp theo lại bóp eo cô, đẩy vào sâu hơn. Lục Viện tức khắc ngẩng đầu hét lên, nước mắt tràn mi: "A..."
Nước mắt cô trượt khỏi khóe mi, rơi xuống mu bàn tay anh. Chu Phù Thế cúi người hôn đi giọt nước mắt ấy: "Không phải em nên hỏi anh đã ở đây bao lâu rồi sao?"
Cô nheo mắt, giọng khàn khàn: "Chẳng lẽ anh luôn ở đây từ khi về?"
Đầu ngón tay anh vén lọn tóc dài ướt đẫm mồ hôi trên mặt cô ra, hạ thân nhẹ nhàng đưa đẩy, khiến bầu vú như trái đào mật của cô không ngừng đung đưa, "Ừ, sau khi bị em đuổi ra khỏi nhà, anh vẫn ở đây."
Lục Viện nói ngắt quãng, xen lẫn những tiếng rên rỉ mơ hồ, "Vậy... vậy nếu... nếu em... không về đây, anh... a... anh định... sống ở đây luôn à? "
"Không, anh định ở lại thêm hai ngày nữa rồi đi." Chu Phù Thế hôn lên trán cô, khóe miệng không giấu được ý cười, "Nhưng thật may là em đến đây."
Cô mở to mắt nhìn anh, "Vậy bây giờ anh có thể tha cho em không?" Chu Phù Thế nở nụ cười phóng túng hiếm thấy, "Không thể."
Cô ưỡn bụng, "Thế thì anh nhanh lên."
Cô bất ngờ siết chặt bụng dưới khiến anh không kịp đề phòng, rồi còn nghiêng người cắn lên cổ anh. Tay anh lại đưa xuống mật huyệt, dùng sức nhét một ngón vào trong, "Em dám kẹp nữa à?"
"Ưm..." Bụng dưới như sắp nổ tung, vừa tê dại vừa khó chịu, cô vô thức thả lỏng, gọi anh đầy quyến rũ: "Anh trai... ừm... anh trai... Em sai rồi...Anh đừng...A..."
Câu nói của Lục Viện bị nụ hôn của Chu Phù Thế nuốt chửng, ngón tay anh cũng thọc vào rút ra theo tiết tấu luật động. Mật dịch bên trong dính đầy ngón tay anh, nhỏ giọt xuống ga trải giường, nhớp nháp không chịu nổi.
Anh nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê của cô, vô thức ra vào mạnh mẽ hết lần này đến lần khác. Nhiệt độ gần như nóng bỏng ở sâu trong âm đạo khiến anh trầm luân, không muốn rút ra.
Lục Viện tê dại, không nói nổi nên lời, chìm đắm trong sự va chạm mãnh liệt của Chu Phù Thế. Cơ thể cô như bị treo lơ lửng giữa không trung, phải nắm chặt hai tay để làm điểm tựa. Sâu trong thâm tâm, cô muốn được anh lấp đầy, muốn anh nở rộ trong thân thể cô.
Không biết qua bao lâu, Lục Viện mới nhận ra mình được bế vào phòng tắm. Cô mềm nhũn nằm trong bồn tắm, để anh tắm táp sạch sẽ cho mình.
Nhiệt độ nước hơi lạnh, cô nhắm mắt nhào vào trong ngực anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh ơi, lạnh quá."
Chu Phù Thế lấy khăn tắm bọc cô lại, đặt cô ngồi lên bệ rửa tay rồi sấy khô tóc cho cô.
Lục Viện áp trán vào ngực Chu Phù Thế, hai tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, ngón tay sờ loạn cơ thể anh, như thể đang tìm kiếm gì đó.
Anh không ngăn cản, chỉ hơi nhếch khóe miệng, tắt máy sấy tóc, cúi đầu hôn bờ vai mịn màng của cô, "A Viện, anh không bị thương."
Cô không nói một lời, nhưng động tác tay đã dừng lại, hai mắt vẫn nhắm chặt, ngẩng đầu lên, chu môi với anh.
Thẳng thắn đòi hôn. Chu Phù Thế cười trìu mến, đầu ngón tay gõ nhẹ vào chóp mũi cô: "Đêm nay em không muốn ngủ à?"
Lục Viện lắc đầu, "Hôn đi, em buồn ngủ quá, buồn ngủ lắm rồi."
Anh cúi người hôn lên khóe môi cô, sau đó bế cô trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô vào trong chăn: "Ngủ đi."
Nhìn cô lật người lăn sang phần giường bên kia, anh lại vào phòng tắm tắm rửa lần nữa. Khi anh bước ra, người phụ nữ trên giường đã ngủ rồi.
Nhìn cẳng chân trắng nõn mềm mại lộ ra dưới chăn, anh nhanh chóng bước tới, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của cô, còn chưa đầy một nắm tay, sao có thể gầy như vậy chứ?
Anh không nhịn được, cúi xuống hôn cẳng chân cô.
Nhận ra điều gì đó, người phụ nữ rụt chân lại, giấu trong chăn.Chu Phù Thế chui vào chăn, ôm Lục Viện vào lòng, nhìn vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô, "A Viện, anh nhớ em lắm."