Đòn Trí Mạng

Chương 92: Anh có phải đàn ông không




Nụ hôn của Lục Viện từ chủ động biến thành bị động, Chu Phù Thế cắn mạnh khóe môi cô. Cô bị đau, không khỏi muốn đẩy anh ra: "Ưm..."

Chu Phù Thế một tay vòng qua eo thon của cô, lùi lại mấy bước, ép cô vào tường.

Hai người nhìn nhau, Lục Viện vươn lưỡi liếm khóe môi, "Chu Phù Thế, anh đúng là chó mà."

Anh không những không tức giận mà còn thản nhiên gật đầu, ôm eo cô dán sát vào người mình: "Lục Viện, nếu em còn dám chơi anh nữa, em nhất định phải chết."

Cô cười thật tươi, "Không dám."

Nụ hôn của Chu Phù Thế dừng ở âm cuối của cô, đôi môi dày của anh ngậm lấy môi trên của cô, nhẹ nhàng mút mát.

Giờ phút này anh thật sự quá dịu dàng, khiến cô đắm chìm. Đầu lưỡi cô cọ xát giữa môi và răng anh, nhưng không để lưỡi anh quấn lấy, anh đến em đi, lôi lôi kéo kéo.

Và nụ hôn dần trở nên gấp gáp hơn, Chu Phù Thế cắn môi dưới của Lục Viện rồi kéo ra. Lưỡi của anh tiến thẳng vào miệng cô, thọc sâu vào cổ họng, mút lấy chiếc lưỡi mềm của cô.

Lục Viện vòng tay qua cổ Chu Phù Thế, kéo anh xuống. Cô kiễng chân dựa vào người anh, bụng dưới nhẹ nhàng cọ vào đùi anh.

Anh khuỵu gối, đẩy hai chân cô ra, nhấc đùi cô lên, "Em có muốn không?"

Cô không nói gì, nhưng đôi tay đã chạm vào cạp quần và cởi cúc quần anh ra, hành động của cô đã nói lên tất cả.

Anh khẽ nhếch khóe miệng, dùng ngón tay nhẹ nhàng kéo chiếc nơ trên cổ áo sơ mi lụa của cô, cởi hai chiếc cúc áo. Làn da trắng nõn của cô lộ ra trước mặt, xương quai xanh thẳng tắp rất đẹp.

Cô cúi đầu cắn cổ tay anh: "Chu Phù Thế."

"Ừ." Anh tự nhiên đáp lại, nhìn chiếc lưỡi hồng hào của cô nhẹ nhàng liếm mu bàn tay mình, dụ hoặc đến mức hầu kết của anh lên lên xuống xuống.

Anh đột nhiên rút tay lại, dùng hai tay ôm lấy chiếc eo thon của cô, xoay người ấn mặt cô vào tường. Bàn tay to lớn của anh kéo váy cô lên, lớp vải mềm mại buông rủ quanh eo cô. Quần lót của cô bị anh ra, côn thịt chạm vào cửa huyệt rồi đâm thẳng vào trong.

Đường vào chỉ hơi ẩm ướt, Chu Phù Thế vừa đẩy quy đầu vào, Lục Viện đau đớn kêu lên: "A...... Không được......"

Thực ra anh cũng khó chịu, đường vào của cô quá chặt, khiến anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nhưng hai tay anh vẫn ôm eo cô không cho cô lộn xộn, cằm tựa lên vai cô, môi khẽ cắn vành tai cô, "Sao lại không được?"

Hơi thở ấm áp phả vào tai, cô chống tay lên tường hít một hơi thật sâu, "Ừm... Trướng quá. Anh ra ngoài trước đi... Ừm..."

Anh chậm rãi lùi lại một chút, sau đó đẩy mạnh hơn một tấc, thịt mềm bên trong hút chặt lấy anh, "Anh không ở đây, không ai yêu em, chặt quá vậy, em định kẹp chết anh à?"

Cô cong ngón tay cào tường, eo bất giác hạ xuống, ngọt ngào nói: "Ưm... Rõ ràng là anh quá lớn. Không được... anh chậm lại một chút..."

"Bây giờ anh về rồi, làm nhiều mới tốt." Anh chậm rãi rút ra, đẩy mạnh rồi đâm vào lút cán. Nhưng bên trong quá chật, tầng tầng lớp lớp thịt mềm cắn hút, suýt nữa là anh tước vũ khí đầu hàng, chỉ có thể tạm thời trước dừng lại không nhúc nhích.

"A..." Lục Viện ngẩng cao đầu hét lên: "A... đau quá... ừm... nhẹ một chút..."

Đến khi hai người đều thích ứng, Chu Phù Thế bắt đầu cử động nhẹ: "Thế này à?"

Cô bị anh tra tấn đến mức khó chịu, vặn vẹo eo, ngả người ra sau: "Chu Phù Thế, anh có phải đàn ông không? Nhanh lên."

Anh không hề bị cô chọc tức chút nào, "Gọi anh trai đi."

Cô ngẩn ra, sau đó nũng nịu gọi, "Anh trai, anh trai, nhanh lên!"

"Nếu lúc nào em cũng ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì tốt biết mấy." Anh cười nhẹ, tăng lực đẩy, từ từ rút ra rồi dùng sức đâm vào, lần sau sâu hơn lần trước. Tiếng rên rỉ quyến rũ của cô ngày càng kéo dài, mê hoặc trái tim anh.

Hai người đã lâu không làm tình, thân thể rất nhạy cảm. Đôi chân đang kiễng lên của Lục Viện không còn chút sức lực, thân thể dần dần trượt xuống, "Anh... chậm lại... A...... Không được......"

Chu Phù Thế một tay nâng eo cô lên, tay kia nắm lấy cánh tay cô ấn vào tường, vẫn hung mãnh thọc vào rút ra: "Thể lực của em từ khi nào lại kém quá vậy?"

Giọng nói trầm và hơi thở nặng nề của anh vang lên bên tai cô. Cơ thể Lục Viện không ngừng lắc lư theo những cú nhấp của anh, nhưng cô không còn sức để chống cự, mặc anh muốn làm gì thì làm, chỉ có những tiếng rên rỉ không ngừng thoát ra khỏi miệng.

Anh khẽ nhếch khóe miệng, thả một tay ôm cằm cô, bắt cô quay đầu lại, cúi đầu cắn môi cô hôn say đắm. Môi răng anh quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, mút thật mạnh, như muốn biến nỗi khao khát đã lâu không gặp thành tình dục cuồng nhiệt.

Lưỡi Lục Viện bị anh mút đến phát đau, dường như ngay cả dưỡng khí trong cơ thể cũng bị anh lấy đi từng chút một, ý thức của cô trở nên mơ hồ, phải dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vào vai anh, cố gắng đẩy anh ra, "Ưm... Ưm..."

Chu Phù Thế đột nhiên buông cô ra. Nhìn đôi mắt mờ mịt, đôi môi sưng tấy và gương mặt đỏ bừng của cô, anh vô cùng hài lòng, nhếch khóe miệng, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, rồi trịnh trọng nói: "Lục Viện, từ hôm nay trở đi, em là bạn gái của anh."