Thừa nhận thích anh khó lắm sao?
Đối với Lục Viện có lẽ hơi khó một chút. Thừa nhận có nghĩa là cô không thể sống thiếu Chu Phù Thế, những lời cô nói trước đây đều là dối trá, và đồng thời cho anh quyền làm tổn thương cô.
Nhìn cô không ngừng dùng đũa chọc đĩa sủi cảo, Chu Phù Thế gõ tay xuống bàn nhắc nhở: "Không muốn ăn thì đừng ăn."
Cô chợt tỉnh táo lại, liếc nhìn đĩa sủi cảo bị chọc nát, xấu hổ vội vàng buông đũa.
Chu Phù Thế đứng dậy, "Anh đi trước đây."
Lục Viện không nói gì, như thể anh có đi hay không đều không liên quan đến cô.
Nghe thấy tiếng đẩy vali ra ngoài, cô ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng dò hỏi: "Anh định đi đâu?"
Bước chân thoáng dừng lại, anh giả vờ không nghe rõ: "Cái gì?"
Lục Viện không nhắc lại, chỉ hơi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Lúc này, cô rất giống một con mèo thận trọng thử thách, muốn chạm vào đối phương nhưng lại lo đối phương sẽ ghét mình.
Ánh mắt cô toát lên sự ấm ức. Chu Phù Thế muốn đi tới, nhưng vừa nhấc chân lại đặt xuống.
Bàn tay đang cầm vali nổi gân xanh, chứng tỏ anh đang cố gắng hết sức để kiềm chế ham muốn đến gần cô: "Anh đi đây."
Lục Viện vẫn im lặng nhìn Chu Phù Thế đi về phía cửa.
Thực ra cô cảm thấy anh sẽ không tàn nhẫn như vậy, có lẽ anh đang ép cô thừa nhận mình thích anh. Nhưng khi nhìn thấy anh nhanh chóng thay giày ở cửa, nhìn anh chậm rãi giơ tay đặt lên chốt cửa, đột nhiên cô cảm thấy nếu lần này ra đi, anh sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Lục Viện không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, cho dù không thể xin anh đừng đi, nhưng cô vẫn muốn nói gì đó: "Anh định đi tìm cô gái kia sao?"
Chiếc ghế trượt trên sàn nhà phát ra âm thanh chói tai, Chu Phù Thế chậm rãi xoay người, khóe miệng nhếch lên khó thấy: "Hả?"
Cô từ từ đi về phía anh, nhưng không đến quá gần: "Chu Phù Thế, cái kia..."
Anh quay người đi đến trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn cô: "Hả? Em nói xem."
Anh đột nhiên đứng cách cô chưa đầy mười centimet, cô vô thức muốn lùi lại, nhưng lại bị anh túm lấy cánh tay. Anh dùng sức hơi mạnh, khiến cô đau nhưng cô không giãy giụa hay đẩy anh ra.
Dáng vẻ cô lúc này thực sự rất yếu ớt đáng thương, khiến anh cảm thấy như thể tất cả chuyện này đều là lỗi của anh, nhưng rõ ràng cô mới là người luôn đẩy anh ra cơ mà.
Chu Phù Thế bất đắc dĩ thở dài: "Lục Viện, nếu như người khác nhìn thấy em lúc này, sẽ tưởng rằng anh đang bắt nạt em đấy?"
Lục Viện mím môi rút tay lại, tiến lên một bước nhỏ, chậm rãi giơ tay kéo ống tay áo khoác của anh, nhưng vẫn im lặng.
Anh biết cô đang thỏa hiệp và chủ động đến gần anh hơn, nhưng anh không biết liệu có phải cô chỉ muốn làm hòa tạm thời không. Điều anh muốn là sự thật lòng của cô, buông bỏ cảnh giác và hoàn toàn dựa vào tấm lòng chân thành của anh.
Anh hạ quyết tâm, lặng lẽ hất tay cô ra.
Cô nhìn bàn tay trống trơn của mình, chợt cảm thấy tủi thân, Rõ ràng cô đã chủ động làm hòa, tại sao anh vẫn không chịu chấp nhận?
Cô hít sâu, "Anh không thích em nữa à?"
Anh hỏi lại, "Vậy em có thích anh không?"
Lục Viện ngẩng đầu nhìn Chu Phù Thế, mở miệng nhưng không nói lời nào.
Anh cạn lời, cười nói: "Lục Viện, nếu em thẳng thắn nói thích anh, anh cũng sẽ thoải mái nói rằng anh không có em không được."
"Nhưng trước tiên em phải thừa nhận em thích anh."
Ha ha ha, Chu Phù Thế luôn dễ dàng thể hiện anh thích cô và mong muốn có được cô. Lục Viện đắc ý nhướng mày: "Nếu em không nói thì sao?"
Ngữ điệu của cô không còn sự thăm dò như lúc nãy, mà tràn đầy kiên quyết. Cô chắc chắn anh vẫn còn lưu luyến cô. Giờ đây cô hoàn toàn không còn dáng vẻ lo được lo mất như vừa rồi nữa.
Anh đưa tay nắm cằm cô, "Lục Viện, đùa giỡn tình cảm của anh, em cảm thấy thú vị lắm sao?"
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, đáy mắt toát lên ý cười rạng rỡ, đôi bàn tay nhỏ nhắn thanh tú nắm lấy ngón tay thô ráp của anh, "Chu Phù Thế, là em không có anh không được."
Anh tức khắc ngẩn ngơ, như thể vừa nghe được một tin tức khó tin, "Lục Viện, em có thể nói lại được không?"
Lục Viện nhún vai không chút sợ hãi, "Em, em không muốn nói nữa."
Chu Phù Thế nhéo cằm cô mạnh hơn một chút, nhưng giọng điệu bất giác nhẹ nhàng hơn: "Lục Viện......"
Cô tiến lên một bước nhỏ, vòng tay qua eo anh, nhưng ngay giây tiếp theo đã rút tay lại, đưa hai tay ra sau lưng, kiễng chân và ngẩng cao đầu kề đến gần anh.
Thấy cô đến gần mình, anh buông tay ra, lùi lại hai bước kéo giãn khoảng cách.
Phản ứng của anh là điều cô không ngờ tới. Cô giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thấy bất an, "Chu Phù Thế, anh ở đây bao lâu rồi?"
Chu Phù Thế khó hiểu nhìn cô, như thể hỏi câu hỏi này bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Cô quay lưng về phía anh, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Nếu, ý em là, nếu anh không có chỗ ở thì vẫn có thể ở lại đây..."
Còn chưa nói xong, cánh tay Lục Viện đột nhiên bị kéo lại, cô quay người, vẻ mặt khó hiểu nhìn anh.
Chu Phù Thế hỏi, "Lấy thân phận gì?"
Lục Viện khó hiểu, "Hả?"
Anh hơi cúi người, nhìn thẳng vào cô, "Không phải em bảo anh ở lại đây sao? Lấy thân phận gì để ở lại?"
Lục Viện nhón mũi chân, hôn lên môi anh, "Lấy thân phận bạn trai."