Đòn Trí Mạng

Chương 90: Thừa nhận thích anh khó đến vậy sao?




Sau kỳ nghỉ Tết, dự án hợp tác giữa Lục thị và Chính Kinh Investment chính thức khởi động. Cả Lục Viện và Triệu Chính Triết đều đến công ty thị sát.

Sau khi rời công ty, hai người cùng ăn tối với cấp dưới phụ trách dự án.

Mười mấy người ngồi trong phòng riêng mà Lý Du đặt trước. Lục Viện và Triệu Chính Triết là cấp trên, chủ động nâng ly, khuyến khích mọi người làm việc chăm chỉ.

Đặt ly rượu xuống, trợ lý cúi đầu nói vài câu với Triệu Chính Triết.

Triệu Chính Triết ý vị thâm trường liếc nhìn Lục Viện, sau đó đứng lên: "Xin lỗi, mọi người cứ ăn trước đi. Vợ tôi ở phòng bên cạnh, tôi qua xem một chút."

Cấp dưới lập tức đáp: "Vâng."

Trên bàn ăn yên tĩnh, ngoại trừ một vài quản lý dự án đang trò chuyện về công việc, những người còn lại đều chỉ phụ họa, không nói gì nhiều.

Lục Viện cảm thấy sự có mặt của cô khiến cấp dưới không thể thoải mái. Ngồi tầm mười phút, cô chủ động đứng dậy nói: "Mọi người cứ từ từ ăn nhé, tôi có chút việc phải đi trước."

Cô vừa mở cửa, Triệu Chính Triết đúng lúc quay lại, thấy áo khoác và túi xách trên tay cô, "Lục tổng, đây là?"

Lục Viện mỉm cười nhỏ giọng nói, "Có chúng ta ở đây, sao mọi người có thể thoải mái ăn uống được."

Triệu Chính Triết liếc nhìn vào trong phòng bao, cười hiểu rõ, "Cũng đúng, vậy Lục tổng sang phòng bên cạnh ngồi đi, vợ tôi và Kỳ Kỳ đều ở đó."

Lục Viện lập tức từ chối: "Không được, tôi còn có việc phải về công ty một chuyến, thay tôi chào Tống Kinh và Kỳ Kỳ nhé."

Triệu Chính Triết không giữ cô lại nữa, gật đầu nói: "Được."

Lý Du đã đỗ xe trước cửa nhà hàng, Lục Viện vừa đi ra ngoài, gió lạnh ùa đến, thổi tung mái tóc dài của cô.

"Chu Phù Thế, đợi em với."

Một giọng nữ ngọt ngào phía sau gọi cái tên này, Lục Viện theo bản năng quay người lại, nhìn thấy một cô gái xinh xắn cách đó khoảng năm mét, nắm lấy cánh tay Chu Phù Thế lắc nhẹ, hờn dỗi lẩm bẩm: "Em mặc kệ, anh phải đi cùng em."

Chắc là cảm nhận được có người đang nhìn mình, Chu Phù Thế vội vàng quay đầu nhìn xung quanh.

Cũng may Lục Viện quay người bước nhanh ra ngoài trước khi anh quay đầu lại.

Lọt vào mắt Chu Phù Thế là bóng dáng quen thuộc, phối cùng áo vest trắng là chiếc váy cũng màu trắng dài đến đầu gối, phía dưới là bắp chân trắng nõn thon thả đang bước trên đôi giày cao gót.

Bên ngoài gió lớn, anh bỗng cảm thấy Lục Viện gầy đến mức gió có thể thổi bay.

Lục Viện khom lưng ngồi vào ghế sau, Lý Du cũng nhìn thấy Chu Phù Thế, hơi giật mình, sau đó gật đầu với anh rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

Lý Du nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, "Lục tổng, tôi đưa cô về nhà cũ nhé?"

Lục Viện không nói một lời, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh nũng nịu làm dáng của cô nữ sinh kéo tay Chu Phù Thế. Thế mà anh lại không đẩy cô gái kia ra, thậm chí cô còn nhìn thấy nụ cười bất lực trên môi anh.

Xe dừng trước đèn đỏ, cô nhìn đèn đỏ nhảy từ mười giây sang đèn xanh, cuối cùng mới nói: "Đến công ty."

Sau khi đến công ty, Lục Viện bảo Lý Du về trước, còn cô bận rộn đến mười một giờ mới rời đi.

Trong khoảng thời gian này cô đều ở nhà cũ, đã hơn nửa tháng không đến Cẩm Huy.

Vừa mở cửa ra, Lục Viện phát hiện có gì đó không đúng, ở lối vào có một đôi giày thường ngàycủa nam giới màu đen. Cô vô thức lùi lại hai bước, sau đó mới nhận ra mình từng nhìn thấy đôi giày này ở đâu.

Là đôi giày của Chu Phù Thế, chính là đôi anh đã mang hôm đến bệnh viện.

Ngoại trừ đèn ở huyền quan vẫn sáng, căn phòng tối om, cô không biết rốt cuộc anh có ở đây hay không, đúng hơn là lúc này anh có ở đây hay không?

Lúc Lục Viện quay đầu lại, Chu Phù Thế đã đứng ở phòng khách. Cô nghe thấy tiếng bước chân nên không bị doạ sợ.

Chẳng qua sự xuất hiện của anh ở nhà cô vẫn khiến cô bất ngờ, "Sao anh lại ở đây?" Chu Phù Thế rất bình tĩnh: "Em không đổi mật khẩu cửa."

Lục Viện lập tức cau mày, cô biết anh muốn nói gì, nhưng tại sao anh lại xuất hiện ở nhà cô?

Chu Phù Thế đi đến ban công, thu dọn quần áo, "Anh về đón năm mới cùng em, không có chỗ ở nên ở đây mấy ngày."

Lục Viện đột nhiên nhớ ra Từ Thiến đã nói với cô rằng lần này anh phải vượt qua rất nhiều khó khăn mới về được, nhưng cô đâu có yêu cầu anh làm vậy.

Cô hít sâu một hơi, "Em không bắt anh về."

Ngữ khí của cô quá lạnh lùng, Chu Phù Thế ném quần áo trong tay xuống đất, âm điệu lập tức tăng lên một quãng tám, mang theo sự tức giận: "Anh biết, cho nên bây giờ anh sẽ đi ngay, được chưa!"

Lục Viện đặt túi xách lên bàn, xoay người đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng uống.

Thấy cô không có ý định giữ anh lại, thậm chí còn đồng ý để anh rời đi ngay bây giờ, anh cúi xuống nhặt quần áo trên sàn rồi đi vào phòng.

Lục Viện nghe thấy tiếng Chu Phù Thế thu dọn hành lý, tay cầm chai nước khoáng vô thức siết chặt.

Cô đói bụng vì chưa ăn tối, hoặc là đang tìm thứ gì đó để phân tâm, khi anh đẩy vali ra, cô đang đun nước nấu sủi cảo.

Có lẽ vì quá chú ý tới động tĩnh phía sau, nên khi Lục Viện đưa tay nhấc nắp nồi lên, mu bàn tay chạm vào thành nồi, khiến cô vô thức kêu khẽ: "Á".

Nhưng âm thanh rất nhỏ này vẫn bị Chu Phù Thế nghe thấy, anh nhanh chóng bước tới, nắm lấy tay cô xối nước rửa sạch.

Lục Viện không rút tay lại mà chỉ nhìn chằm chằm cổ tay bị anh nắm lấy, nhớ tới mấy lần cô bị bỏng, anh đều ở cạnh cô.

Không biết từ lúc nào, những giọt nước mắt như trân châu của cô rơi xuống mu bàn tay anh.

Hai người đều sửng sốt, Lục Viện cuống quýt rút tay lại lau nước mắt.

Chu Phù Thế đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, "Lục Viện, thừa nhận thích anh khó đến vậy sao?"