Mùng bốn tháng giêng âm lịch Lục Viện biết lão Chu nhập viện, ông bị đau tim và được đưa đến bệnh viện vào đêm Giao Thừa, may là lúc đó con cháu đều ở bên cạnh nên cấp cứu kịp thời.
Buổi chiều Lục Viện đến bệnh viện, sợ quấy rầy ông lão nghỉ ngơi nên cô chỉ đứng bên ngoài nhìn vào phòng bệnh qua cửa kính, không thấy gì cả, nhưng nghe có tiếng nói chuyện.
Cô gõ cửa bước vào, thấy trong phòng còn có người khác, nên ngoan ngoãn gọi: "Ông Chu."
Nhìn thấy Lục Viện đứng ở cửa, khóe miệng lão Chu nhanh chóng nhếch lên, "Viện Viện, mau vào đi, vào đi."
Lục Viện mỉm cười bước vào, đặt giỏ hoa và trái cây lên bàn, lễ phép chào hỏi người phụ nữ trung niên đang gọt táo cho lão Chu: "Cháu chào dì."
Lão Chu chợt nhớ ra, giới thiệu hai người: "Tiểu Tuệ à, đây là cháu gái của lão Lục, Lục Viện."
Chu Tuệ là con gái của lão Chu, đặt quả táo trong tay xuống, đứng dậy nhìn Lục Viện: "Thật sao? Đây là cô bé nhà chú Lục, hơn mười năm không gặp, cháu lớn quá rồi, còn rất xinh đẹp nữa..."
Chưa dứt lời, cửa đột nhiên bật mở, mấy người quay đầu nhìn ra ngoài, người đầu tiên đi vào chính là Chu Khiêm, con trai của lão Chu.
Ngoài cửa có một bóng dáng cao lớn, nhưng Chu Khiêm đứng chặn ở cửa nên khó nhìn rõ được người bên ngoài.
Có lẽ thấy người bên ngoài không muốn vào trong, Chu Khiêm liền nghiêng người chỉ vào phòng bệnh: "Vào trước đi."
Người ngoài cửa bước vào, Lục Viện nhìn người đó đi giày đen và mặc quần jean xám nhạt, là nam giới.
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy rõ người đứng ở cửa chính là Chu Phù Thế thì hơi nhíu mày, kinh ngạc nhìn anh. Tại sao anh lại ở đây?
Nhìn thấy Lục Viện, Chu Phù Thế bình tĩnh như chưa từng quen biết, chậm rãi quay đầu nhìn lão Chu đang nằm trên giường bệnh, vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào, không thể nhìn ra cảm xúc của anh.
Sau đêm đó, hai người không gặp mặt cũng chẳng liên lạc với nhau. Bây giờ gặp lại, cả hai đều ăn ý, coi như không quen biết.
Nhưng lão Chu lại rất kích động, giọng nói run run: "Tiểu Thế, đây là Tiểu Thế sao?"
Chu Phù Thế vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Vâng."
Thấy Chu Phù Thế không nhúc nhích, lão Chu hoảng hốt nắm lấy tay Lục Viện, rưng rưng nước mắt giới thiệu: "Viện Viện, đây là cháu trai lớn mà ông từng nhắc đến, Chu Phù Thế."
Cháu trai lớn? Cậu bé trong ảnh?
Lục Viện không thể tin nhìn chằm chằm Chu Phù Thế. Cô từng đưa anh đến nhà cũ, chắc hẳn lúc đó anh đã biết người sống ở đối diện là ai? Sao anh chưa bao giờ nhắc đến?
Nhận ra tay lão Chu đang run rẩy, Lục Viện quay đầu mỉm cười với ông, giả vờ kinh ngạc: "Thật sao?"
"A......" Chu Phù Thế cười khẽ.
Lục Viện không thích hợp có mặt trong dịp nhận người thân này, bèn nắm chặt tay lão Chu, nói: "Ông nội Chu, mọi người nói chuyện đi. Cháu đi trước, lần sau lại đến ạ."
Lão Chu liếc nhìn Chu Phù Thế, chậm rãi buông tay cô ra, "Ừ, ừ."
Lục Viện bước nhanh ra ngoài, Chu Phù Thế đi vào trong, hai người lướt qua nhau. Cô không dừng lại, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, khi quay người đóng cửa thì nghe thấy anh chào "Ông cụ".
Nửa giờ sau, Chu Khiêm đưa Chu Phù Thế ra đại sảnh khu nội trú, "Chuyện hôm nay cảm ơn con. Con cũng thấy ông nội rất nhớ con, sau này có thời gian thì có thể...."
Chu Phù Thế trực tiếp ngắt lời: "Ngài Chu, như tôi đã nói, đây là lần đầu tiên tôi gặp ông cụ, cũng sẽ là lần cuối cùng. Nếu không phải ngài năm lần bảy lượt gọi điện cho mẹ tôi thì tôi cũng sẽ không đến đây."
Có lẽ vì đã lớn tuổi nên bắt đầu nhớ mong con cái, Chu Khiêm vẫn muốn xoa dịu mối quan hệ cha con này, "Năm đó bố có lỗi với con và mẹ con, nhưng chuyện này không liên quan gì đến ông nội con..."
Chu Phù Thế lại ngắt lời: "Tôi đi trước, đừng gọi cho mẹ tôi nữa." Đến bãi đậu xe, nghe thấy có người bấm còi, nhưng anh không để ý.
Lục Viện vẫn chưa đi mà ngồi chờ trong xe, nhìn thấy Chu Phù Thế, cô nhanh chóng bấm còi xe mấy lần.
Chu Phù Thế giật mình, quay lại thì thấy xe của Lục Viện. Cô xuống xe, anh không tiến tới, nhưng cũng không rời đi.
Hai người nhìn nhau ở khoảng cách không quá xa cũng không quá gần.
Chu Phù Thế thản nhiên dựa vào chiếc xe phía sau, "Lục tổng, có chuyện gì vậy?"
Lục Viện đi về phía anh, dừng lại cách anh khoảng một mét: "Trả lại cho anh."
Đó là thẻ ngân hàng anh đưa cho cô lúc trước. Anh nhìn chằm chằm tấm thẻ một lúc rồi đưa tay nhận lấy: "Được."
Cô mấp máy môi, "Tiền trong thẻ, em chưa động đến......"
Chu Phù Thế ngắt lời: "Tôi biết rồi, từ nay về sau chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa."
Vẻ mặt Lục Viện phức tạp, nhớ tới Chu Phù Thế chính là cháu trai lớn mà lão Chu thường nhắc tới. Biết ông nhớ anh đến nhường nào, cô muốn nói giúp ông vài câu: "Ông nội Chu....."
Khóe miệng Chu Phù Thế nhếch lên khinh thường: "Lục Viện, chuyện này không liên quan đến em. Chuyện giữa anh và nhà họ Chu không liên quan đến em."
Lục Viện nhìn Chu Phù Thế xoay người rời đi, nhớ tới đêm Giao Thừa anh cũng quả quyết như vậy, xem ra không muốn dây dưa với cô nữa rồi.