Dải lụa trên tay Lục Viện còn chưa được cởi ra, đôi mắt cô bị Chu Phù Thế trói chặt, tầm mắt chìm vào bóng tối, hai tay không thể cử động, ý thức đột nhiên hoảng loạn.
Cô không nhớ nổi đây là lần cao trào thứ mấy, càng không nhớ rõ đang trong tư thế nào.
Lục Viện nằm trên tủ kính trang sức khổng lồ trong phòng thay đồ, đôi tay giơ qua đỉnh đầu, dưới thân lót một tấm chăn lông, hai chân đáp lên vai Chu Phù Thế. Cơ thể cô chuyển động theo từng lần đưa đẩy của anh, cổ họng khản đặc nhưng vẫn không kiềm được tiếng rên rỉ, "Hừm... A... Nhẹ chút... A..."
Sau khi Lục Viện tỏ vẻ biết mình đồng ý chuyện gì, Chu Phù Thế hoàn toàn mất kiểm soát, miệng cắn bầu ngực trắng nõn mềm mại của cô, tay ôm lấy eo cô kéo về phía mình, hông mạnh mẽ đưa đẩy, khiến côn thịt vào càng sâu hơn.
Anh gặm cắn từng tấc da trên ngực cô, để lại những vết đỏ dày đặc, rồi mỉm cười hài lòng nhìn kiệt tác của mình.
Toàn thân cô tê dại, có chút đau đớn, giọng nói đã khàn đặc, cô khóc lóc xin tha: "A... Được rồi... Ôm một cái... Em không chịu nổi nữa... Ưm...Nhẹ nhàng chút..."
Anh dùng nụ hôn cuồng nhiệt lấp kín miệng cô, nuốt hết những tiếng rên rỉ của cô, "A Viện, anh yêu em."
Sau đó, Lục Viện không nói nổi nữa, cũng không nhớ Chu Phù Thế buông tha cho cô khi nào, lúc tỉnh lại trên giường trong phòng ngủ, bên ngoài đã tối đen.
Người đàn ông lẽ ra ở bên cạnh lại không thấy đâu, Lục Viện vừa cử động thì cảm thấy toàn thân đau nhức, đành nằm xuống.
Cửa hé mở, chứng tỏ Chu Phù Thế đang ở nhà, Lục Viện khàn giọng hét lên: "Chu Phù Thế."
"Đây." Chu Phù Thế đang ở trong bếp nghe thấy tiếng động liền vội vàng đi vào phòng ngủ: "Dậy rồi à?"
Lục Viện nhìn người đàn ông mặc đồ ở nhà đeo tạp dề: "Em khát."
Chu Phù Thế đã đặt cốc nước trên tủ đầu giường từ trước: "Uống nước còn phải bón?"
Cô gật đầu, "Em không động đậy nổi."
Anh cười yêu chiều bước tới, ôm cô vào lòng, đưa nước cho cô, nhìn cô uống một hơi cạn sạch: "Khát đến thế mà không thể tự uống à?"
Cô véo cánh tay anh, "Chu Phù Thế, em không còn sức."
Anh cúi đầu áp trán vào trán cô: "Hết sốt rồi, dậy ăn cơm thôi."
Lục Viện không hé răng, cũng không nhúc nhích.
Chu Phù Thế mặc quần áo ngủ vào cho cô, rồi bế cô vào bếp ngồi xuống: "Em ăn bát canh trước đi."
Lục Viện ăn hết bát canh bí hầm xương sườn, "Anh dậy lúc nào vậy?"
Chu Phù Thế đưa cơm cho cô: "Cách đây hai, ba tiếng."
Cô nhìn nửa bát cơm rồi nói: "Em không ăn cơm được không?"
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, "Không được, ăn cơm mới có sức."
Cô vẫn không chạm vào bát cơm.
Anh bất đắc dĩ quàng tay qua vai cô, quay người cô lại đối mặt với anh, "Anh bón cho em ăn được không?"
Ngữ khí nói chuyện của Chu Phù Thế thực sự giống lúc dỗ dành Triệu Kỳ. Lục Viện cười không nói nên lời: "Em không phải trẻ con."
Anh mỉm cười nói: "Anh bón cho em, chỉ cần ăn nửa bát thôi."
Cô chợt cảm thấy giọng điệu dỗ dành của anh lúc này còn thú vị hơn dỗ dành một đứa trẻ, nên làm trái lại: "Em không ăn, một miếng cũng không."
Anh lập tức nghiêm mặt, "A Viện, em còn không ăn cơm, sau này làm được một nửa sẽ lại ngất xỉu."
Có ý gì?
Ban ngày, cuối cùng cô cũng bị anh làm đến ngất xỉu?
Lục Viện đỏ mặt phản bác, "Chu Phù Thế, rõ ràng là anh, là anh......"
Chu Phù Thế không hề sợ hãi, "Anh làm sao?"
Lục Viện quay đầu đi không để ý tới anh nữa.
Anh bế cô đặt lên đùi mình: "Sáng nay rõ ràng em là người quyến rũ anh trước, anh chỉ phối hợp với em thôi."
Người đàn ông này đúng là rất kiêu ngạo, Lục Viện làm bộ muốn đứng dậy khỏi người anh, anh bèn ôm chặt lấy cô: "Anh sai rồi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn."
Hai tay cô xoa mạnh mặt anh, "Lưu manh."
Anh hôn tay cô, nói: "Ừ, vợ anh nói thế nào thì là thế ấy."
Cô rút tay về, "Ai là vợ anh."
Sắc mặt Chu Phù Thế thay đổi: "Em muốn chơi xấu?"
Lục Viện thật sự nhớ rõ cô đã hứa với anh những gì, nhưng cô không muốn thấy anh đắc ý nên giả vờ như không biết: "Cái gì?"
Trong quá trình làm tình, Chu Phù Thế đã xác nhận rất nhiều lần, anh biết cô nhớ rõ.
Anh cười trêu chọc, bàn tay ấm áp vuốt từ đùi cô lên trên, bóp mạnh mông cô, "A Viện, nếu em thực sự không nhớ thì anh sẽ giúp em nhớ lại."
Cô vội vàng đẩy tay anh ra: "Không, không, em nhớ rồi."
Chu Phù Thế nhướng mày truy vấn, "Thật sự nhớ rồi?"
Lục Viện liên tiếp gật đầu, "Nhớ rõ, nhớ rõ."
Lúc này anh mới hài lòng rút tay về, cầm bát đũa trên bàn lên: "Bây giờ ngoan ngoãn ăn cơm được chưa?"
Tại sao cô lại có cảm giác như đang bị Chu Phù Thế thao túng? Lục Viện thở dài: "Ăn, ăn, ăn. Em ăn còn không được sao?"
Dù không tình nguyện nhưng Lục Viện vẫn ăn hơn nửa bát cơm, Chu Phù Thế ăn hai miếng xong lại dỗ cô ăn thêm một miếng.
Anh nhặt hạt cơm dính bên khóe miệng cô, nhiệt tình dỗ dành: "Bảo bối thật là ngoan."
Lục Viện tựa vào vai anh, ợ lên: "Chu Phù Thế, em no quá rồi."
Chu Phù Thế sờ bụng cô, quả thực đã căng tròn rồi, "Ngoan quá."