Chu Phù Thế mất gần ba tháng chuẩn bị, tất cả vệ sĩ trong công ty đều là quân nhân xuất ngũ và đã ký trước thỏa thuận hợp tác với các công ty quản lý cùng tập đoàn lớn.
Vào ngày khai trương, Lục Viện dành thời gian tham dự cùng anh cắt băng khánh thành.
Có rất nhiều người đến chung vui, ngoại trừ La Duyên Hàng và Từ Thiến thì Triệu Chính Triết và Tống Kinh cũng có mặt. Chu Phù Thế nắm tay Lục Viện không buông, khi mấy anh quân nhân thô lỗ gọi cô là chị dâu, cô đỏ mặt trốn trong ngực anh.
Đây là lần đầu tiên cô đến công ty và cũng là lần đầu tiên tham quan văn phòng của anh.
Mấy ngày trước Lục Viện tặng cho Chu Phù Thế một chậu cây kim tiền, anh đặt nó ở vị trí dễ thấy nhất bên phải bàn làm việc.
Cô tựa người vào bàn, đôi bàn tay nhỏ nhắn như vô tình như cố ý mân mê chậu cây: "Có phải em nên gọi cho anh là tổng giám đốc Chu không?"
Chu Phù Thế kéo tay cô vòng qua eo mình, cúi đầu hôn lên khóe môi cô, "Gọi chồng là được rồi."
Cửa văn phòng không đóng, Lục Viện quay đầu nhìn ra ngoài, may mà không có ai. "Đang ở công ty, anh đừng giở trò lưu manh."
Anh cười không đồng tình: "Anh hôn vợ mình, sao có thể là giở trò lưu manh được?"
Cô lườm anh một cái, "Im đi."
Anh ôm eo cô, bế cô ngồi lên bàn, lòng bàn tay to lớn phủ lên đầu gối cô, "Em yêu, chúng ta chưa từng thử ở văn phòng đúng không?"
Lục Viện lại nhìn về phía cửa, "Chu Phù Thế, đủ rồi đấy, anh tránh ra."
Cô giãy giụa muốn rời khỏi bàn làm việc, anh cũng không ngăn cản, chỉ nhấc chân đi ra cửa, đóng lại, khóa trái.
Nhìn thấy hành động của anh, Lục Viện lùi hai bước liên tiếp, "Chu Phù Thế."
Anh mỉm cười nói: "Lại đây, anh có thứ này cho em."
Cô đứng im, không nhúc nhích, "Em không cần."
Anh đi về phía cô, bế cô ngồi lên bàn lần nữa: "Em mở ngăn kéo ra đi."
Cô nghi hoặc nhìn anh?
Anh đắc ý nhướng mày, "Em mở ra xem đi."
Lục Viện đưa tay mở ngăn kéo ra, bên trong có một chiếc hộp nhung nhỏ, cô lập tức nhận ra đó là gì: "Có ý gì?"
Chu Phù Thế đặt chiếc hộp trong lòng bàn tay, "Em mở ra xem được không?"
"Bên trong chắc chắn là nhẫn." Lục Viện sợ đến ngây người, "Anh đang cầu hôn à?"
Nguyên nhân chính khiến cô kinh ngạc đến ngây người chính là, thế này mà được coi là cầu hôn ư? Không có lễ nghi, chẳng chút lãng mạn, cũng không có bất ngờ nào cả.
Anh nghiêng đầu hỏi cô, "Cầu hôn như thế nào?"
"Anh ở nước ngoài lâu như vậy mà còn cần em dạy sao?" Cô hít sâu một hơi, "Anh phải có hoa, phải quỳ một gối, phải hỏi em có bằng lòng gả cho anh không?" Như vậy mới là cầu hôn."
Anh hỏi lại, "Có những cái đó thì em sẽ đồng ý?"
Cô "hứ" một tiếng, "Chưa chắc, còn phụ thuộc vào tâm tình của em nữa."
Chu Phù Thế lùi lại một bước, chậm rãi quỳ một gối xuống, "A Viện..."
Lục Viện vội vàng đưa tay kéo anh, "Này, này, anh đứng dậy đi."
Anh quỳ một gối không nhúc nhích, mở hộp ra, bên trong đúng là nhẫn, nhưng viên kim cương lớn hơn so với tưởng tượng của Lục Viện.
Anh nắm tay cô, "Lục Viện, em có bằng lòng gả cho anh không?"
Lục Viện vốn cảm thấy lời cô nói cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng giờ phút này khi anh nhìn cô chân thành như vậy, trong lòng cô vẫn rất cảm động.
Tuy nhiên, gần đây Chu Phù Thế đã tốn rất nhiều tiền để mở công ty, Lục Viện cũng nói nếu anh cần tiền thì cứ tìm cô, ngoài miệng anh đồng ý nhưng lại chưa bao giờ hỏi đến, không khỏi khiến cô vô cùng thắc mắc. "Anh lấy tiền đâu ra mua được chiếc nhẫn kim cương lớn thế này?
Chu Phù Thế lấy chiếc nhẫn trong hộp nhẫn ra, đeo vào ngón áp út của cô, "Anh có nhiều tiền hơn so với em tưởng tượng một chút."
Lục Viện nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ít nhất phải năm cara trên tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên: "Một chút?"
Anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô: "Lúc nào tìm thời gian để luật sư của em nói chuyện với luật sư của anh."
Cô khẽ cau mày, "Nói chuyện gì? Thỏa thuận hôn nhân?"
"Không cần thoả thuận tiền hôn nhân, chỉ là muốn em biết anh có bao nhiêu tài sản." Chu Phù Thế nghĩ tới điều gì đó, "À, nhân tiện, anh có 10% cổ phần ở Chính Kinh Investment, đến lúc đó anh sẽ sang tên cho em."
Trong đầu Lục Viện nhanh chóng nghĩ đến giá trị thị trường quý trước của Chính Kinh đã vượt qua một tỷ, 10% nghĩa là ít nhất phải một trăm triệu?
"Chu Phù Thế." Cô thật sự không nghĩ tới, "Không ngờ anh có nhiều tiền thế đó?"
Anh nhún vai, "Tất nhiên là không nhiều bằng Lục tổng."
Hai tay Chu Phù Thế sờ soạng người Lục Viện nhưng bị cô hất ra, "Vậy mà trước đây anh còn than nghèo với em, nói không có chỗ ở?"
Chu Phù Thế đột nhiên nhớ tới mùa hè năm ngoái Lục Viện không quan tâm đến anh, chính Tống Kinh dạy anh, tình yêu bắt đầu từ lúc người phụ nữ cảm thấy thương hại một người đàn ông.
Khi đó anh đang ngồi xổm bên đường, cô lái xe đến đón anh, nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt cô, anh biết cô không đành lòng. Chỉ là không ngờ rằng cô nghĩ một đằng nói một nẻo, làm anh giận đến mức muốn bóp chết cô. May mắn thay bây giờ cô đã hoàn toàn thuộc về anh.
Lục Viện dùng sức véo cánh tay anh, "Đội trưởng Chu, không ngờ anh là trai tâm cơ đấy?"
Chu Phù Thế cúi người hôn lên khóe môi Lục Viện, "A Viện, chân thành mới là đòn trí mạng."
Pink: Lại một bộ truyện nữa hoàn thành. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Hẹn gặp lại các bạn trong những hố sắp tới của Pink ❤️❤️❤️❤️❤️