Đòn Trí Mạng

Chương 103: Gả cho chồng được không?




Khi côn thịt của Chu Phù Thế tiến sâu vào trong mật huyệt của Lục Viện, đầu óc cô đã mơ màng, eo vô thức vặn vẹo muốn có được nhiều hơn, tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng: "Ừm..."

Vì sốt nên cơ thể Lục Viện nóng hơn bình thường, nhưng côn thịt đang đưa đẩy trong người cô còn nóng hơn, như ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Cô không còn nơi nào để vùng vẫy, đành rơi vào thế lửa mãnh liệt.

Anh hôn đi những giọt nước mắt bên khóe mắt cô, "Em khó chịu à?"

Đáp lại anh là những tiếng ưm kéo dài, cô vòng tay qua cổ anh, vô thức nâng bụng lên, "Hmm... khó chịu quá..."

Anh thả chậm tốc độ, từ từ rút ra, sau đó lại đẩy vào thật mạnh mẽ, "Em thấy khó chịu ở đâu?"

Chu Phù Thế thúc mạnh, khiến thân thể Lục Viện hơi đẩy lên cao, "Nóng quá... ừm... nóng..."

Khóe miệng anh hơi nhướng lên, eo và hông càng dùng thêm sức, "Chỗ nào nóng?"

Toàn bộ côn thịt cắm vào rất sâu, toàn thân Lục Viện đột nhiên mất hết sức lực, cô vô thức muốn lùi về sau, "Ừm... Quá sâu... Anh... nóng quá..."

Nhưng bàn tay anh ôm chặt eo cô, không cho cô lùi lại, "Anh? Cái gì? Cái gì nóng quá?"

Cô há miệng cắn vai anh: "Đáng ghét, anh ra ngoài đi, ra ngoài sẽ không nóng nữa."

Anh để mặc cô cắn, môi nở nụ cười đắc ý: "Em yêu, vừa rồi rõ ràng là em cầu xin anh cơ mà."

"Đâu có... Ưm... A... Anh nhẹ chút......" Lục Viện liều mạng lắc đầu, cơ thể đong đưa theo nhịp tấn công của anh, hai bầu vú cũng rung rinh. Cô cảm giác cơ thể mình như sắp vỡ thành từng mảnh, "Ưm...Nhẹ...Nhẹ thôi..."

Anh ôm eo cô đứng dậy đi về phía phòng thay đồ, mỗi bước đi đều kèm theo tiếng rên rỉ khàn khàn của cô. Cô muốn anh dừng lại, nhưng cũng muốn anh vào sâu hơn, những giọt nước mắt vui sướng lặng lẽ tuôn rơi.

Chu Phù Thế vốn lo Lục Viện đổ mồ hôi sẽ cảm lạnh nên định tìm chăn đắp cho cô, nhưng ánh mắt lại liếc thấy dải lụa trong tủ quần áo trước.

Anh tiện tay cầm lấy, dịu giọng dỗ dành cô: "Ngoan, giơ tay lên."

Cô giơ tay lên theo bản năng, sau đó từ từ mở mắt ra: "Hả?"

Anh ôm cô vào lòng và đứng trước tấm gương toàn thân thật lớn.

Lục Viện nhìn hai thân thể đang kề sát vào nhau trong gương, đôi chân thon dài của cô quấn lấy vòng eo rắn chắc của anh. Nếu hai người vẫn mặc quần áo thì còn đỡ, nhưng lúc này họ đều đang ở trong tình trạng khỏa thân, thể hiện rõ sự khác biệt về vóc dáng cơ thể rất lớn.

Trói buộc là sở trường đặc biệt của Chu Phù Thế, kiểu nào anh cũng biết làm.

Đợi đến khi Lục Viện kịp phản ứng thì hai tay đã bị trói ra sau lưng: "Anh làm gì vậy?"

Chu Phù Thế đặt cô ngồi lên tủ quần áo, hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, từ từ rút gậy thịt ra.

Cô cúi đầu nhìn xuống, côn thịt màu đỏ tím từ từ rời khỏi âm đạo, kéo theo vài sợi chỉ bạc nhớp nháp, khiến hơi lạnh xộc vào trong. Đôi tay cô bị trói, chỉ có thể dùng hai chân kéo anh, "Không.. .Anh đừng đi..."

Anh dùng một tay nâng cằm cô lên, nghiêng người, ngậm lấy môi cô, "Không đi."

Lời còn chưa dứt, anh đã đột ngột đâm mạnh vào, khiến cô ngẩng cao đầu hét lên: "A..."

Anh ôm lấy eo cô để cô không bị ngã về phía sau, ngón tay xoa cổ tay bị trói của cô, "Có đau không?"

Lục Viện lắc đầu, cảm nhận từng lần ra vào của anh, côn thịt xuyên qua tầng tầng nếp gấp mềm mại và tiến sâu vào trong, "Ưm..."

Chu Phù Thế vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên mặt Lục Viện ra, thong thả đưa đẩy, "A Viện, em còn nhớ rất lâu trước đây, em nợ anh một yêu cầu không?"

Lục Viện tựa cằm lên vai anh, nheo mắt nhìn bóng dáng anh trong gương, vai rộng eo thon, lòng bàn tay to lớn xoa bóp ngực cô, đầu ngón tay khảy núm vú của cô. Cơ thể cô lắc lư điên cuồng theo sự chuyển động của anh.

Nhớ lại năm ngoái, cô từng trêu chọc, chỉ cần anh không nhúc nhích, cô sẽ đáp ứng một yêu cầu của anh và quả thật anh đã làm được.

Cô thản nhiên trả lời: "Hừm?"

Anh cúi đầu cắn nhẹ vành tai cô, " Yêu cầu nào em cũng đồng ý phải không?"

Cô bị đầu lưỡi mềm mại của anh làm cho tê dại, cơ thể không chịu nổi trước những cú thúc chậm rãi của anh, trải nghiệm trên dưới bất đồng khiến giọng nói của cô khàn khàn: "Anh nói trước đi."

Câu nói của Lục Viện vẫn còn một chút lý trí, Chu Phù Thế nghiêng đầu hôn lên cổ cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp da thịt, để lại một mảng ẩm ướt. Môi lưỡi anh đi xuống, khẽ cắn ngực cô, bức thiết như muốn nuốt chửng ý chí của cô.

Lục Viện bị anh đùa giỡn bay sạch lý trí, hai tay muốn ôm anh nhưng không thể thoát khỏi trói buộc. Cô ngẩng đầu lên, dựng thẳng thân trên, áp vào người anh, "Chồng ơi, ôm em chặt chút."

Anh hơi nâng eo cô lên, sau đó kéo mạnh về phía mình, để côn thịt vào sâu hơn, "Chồng có được không?"

Cô ngả người ra sau, đưa hai bầu vú trắng nõn mềm mại vào miệng anh, "Chồng ơi... Ưm... Liếm đi...A... Khó chịu quá... Liếm đi..."

Anh há miệng ngậm lấy, đầu lưỡi đảo quanh quầng vú, cuốn lấy núm vú rồi vừa liếm vừa cắn, côn thịt đẩy càng sâu hơn, "Chồng em có được không?"

"A..." Toàn thân Lục Viện tê dại, đầu óc như lạc vào sương mù, "Được... ừm... chồng... ừm... tốt nhất..."

Chu Phù Thế ghé vào tai Lục Viện, dịu dàng dụ hoặc: "Gả cho chồng được không?"

Cô nghe rõ từng lời của anh, nhưng ý thức mơ hồ, miệng phản ứng nhanh hơn não, "Ừm... được..."

Chu Phù Thế đột nhiên dừng lại, ngữ khí nghiêm túc hơn: "A Viện, em có biết em vừa đồng ý chuyện gì không?"

Cô hơi ngả người ra sau, nhìn anh bằng ánh mắt mơ hồ: "Ừm, biết."