Đòn Trí Mạng

Chương 102: Đổ mồ hôi là khỏi




Lục Viện chắc chắn không thể ăn hết một nồi cháo trứng, nhưng Chu Phù Thế rất hài lòng khi cô uống hết một bát, ít nhất trong bát không còn lại giọt nào.

Khi cô đặt thìa xuống, điện thoại di động trên bàn vang lên, liếc nhìn thì thấy đó là tin nhắn Wechat của Nhậm Tuấn Sanh.

Tin nhắn thứ nhất: Khoản thanh toán cuối cùng sẽ được chuyển vào thứ Hai.

Lục Viện thu hồi tầm mắt, Wechat lại vang lên, vẫn là anh ta.

Tin nhắn thứ hai: Chiều nay anh thấy em ở bệnh viện, em khỏe hơn chưa?

Lục Viện không xem nữa, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt Chu Phù Thế, không chút dao động nói: "Em no rồi."

Anh nheo mắt, hếch cằm: "Không trả lời à?"

Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, không cầm di động, đi được hai bước thì quay lại: "Chu Phù Thế, em muốn ăn dâu tây."

Nói xong cô liền đi vào phòng ngủ. Khi Chu Phù Thế đi mua dâu tây về, Lục Viện đã tắm xong lên giường ngủ rồi.

Anh rửa sạch dâu tây rồi mang vào phòng ngủ, khi đi ngang qua bàn ăn, anh thấy điện thoại vẫn còn đặt trên bàn.

Anh nhẹ nhàng đặt đĩa lên tủ đầu giường, tiếng động rất nhỏ nhưng người phụ nữ trên giường vẫn bất giác giật mình.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cố gắng dỗ cô ngủ lại, nhưng cô đã tỉnh, chỉ là không mở mắt, nằm dịch sang bên cạnh, bàn tay nhỏ bé móc ngón tay anh, nũng nịu: "Ôm một cái."

Chu Phù Thế nằm ở mép giường, ôm cô vào lòng, cụng trán vào trán cô, không còn nóng nữa, "Em có muốn ăn dâu tây không?"

Lục Viện rúc vào trong ngực anh, áp trán vào ngực anh lắc đầu.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, "Ngủ tiếp đi."

Nhưng cô lại ngẩng đầu lên, nhắm mắt hôn lung tung, chu môi hôn cằm anh, sau đó nghiêng đầu hôn cổ anh, thò tay vào trong quần thể thao của anh, "Anh ơi..."

Anh nắm tay cô rút ra: "Đừng làm loạn, ngủ đi."

Lục Viện mở mắt, rút ​​tay ra khỏi tay anh rồi lại thò vào trong quần anh, lần này anh không ngăn cản nữa.

Nghe thấy tiếng cười chiều chuộng của anh, cô bắt đầu làm càn, đùa bỡn hai túi cầu nặng trĩu trong lòng bàn tay, giống như nghịch quả hạch đào.

Cách làn váy ngủ mềm mại, Chu Phù Thế đưa tay chạm vào thắt lưng cô, "A Viện, em còn thấy khó chịu không?"

Lục Viện biết thực ra người khó chịu là anh, gậy thịt của anh đã hoàn toàn thức tỉnh, nhưng vẫn cố ý nói ngược lại: "Không khó chịu."

Anh vòng một tay qua eo cô, nhấc cô lên, để cô nằm lên người anh. Cô buộc phải rút tay ra, mỉm cười nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"

Chu Phù Thế cười bất đắc dĩ: "A Viện."

Cô dùng bàn tay mang theo mùi hương của anh lấy một quả dâu tây trên tủ đầu giường đưa vào miệng anh, "Ngọt không?"

Anh cũng lấy một quả dâu tây đút cho cô: "Em thấy thế nào?"

Lục Viện chỉ ăn phần đầu của quả dâu tây, nhét phần còn lại vào miệng Chu Phù Thế.

Cô thản nhiên gật đầu: "Cũng được."

Anh nâng cằm cô lên hôn thật mạnh, miệng cô toàn vị dâu tây, "Anh thấy rất ngọt."

Cô tựa đầu vào ngực anh, "Em mệt lắm"

Anh hôn lên đỉnh đầu cô, khẽ vuốt lưng cô: "Ngủ đi."

Lục Viện nằm trên người Chu Phù Thế ngủ thiếp đi. Có lẽ do nằm trên người anh không thoải mái cho lắm nên cô mơ rất nhiều, trong mơ có mẹ, có ông nội, và cả người cha mà cô ít gặp. Họ ở trong phòng nói gì đó, còn cô ngơ ngác đứng ở cửa, không nghe được gì.

Trong giấc mơ, khi quay người lại, cô nhìn thấy có người đang bóp cổ mình, không thể nhận ra đó là ai, dù cô vùng vẫy tuyệt vọng cũng không thể trốn thoát. Đúng lúc này, cô bừng tỉnh.

Lục Viện vẫn đang nằm trên người Chu Phù Thế, xuyên qua khe hở của rèm cửa, cô nhìn thấy bên ngoài trắng xóa, trời đã gần sáng.

Cô muốn xoay người nằm xuống giường, nhưng lại bị anh ôm chặt: "Sao vậy?"

Khi cô đang vùng vẫy trong giấc mơ, anh cũng tỉnh dậy, đưa tay sờ trán cô, cảm thấy hơi nóng. Anh định đặt cô nằm xuống giường, "Anh đi lấy nhiệt kế."

Nhưng cô ôm anh không chịu buông nên anh chỉ có thể bế cô lên và lấy nhiệt kế từ hòm thuốc ra để đo nhiệt độ cho cô, 37,8 độ, sốt nhẹ.

Lục Viện treo trên người Chu Phù Thế như con kangaroo, anh rót cho cô một cốc nước ấm, cô một hơi uống cạn.

Anh ôm cô ngồi xuống ghế sô pha: "Em khó chịu à?"

Cô lắc đầu, "Bị sốt, đổ mồ hôi là khỏi."

Anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã bắt đầu cởi quần áo của anh ra, nói: "Đổ mồ hôi là khỏi."

Chu Phù Thế vội vàng đè tay Lục Viện lại, "Em đang ốm."

Cô khẽ nhíu mày, "Anh không muốn em à?"

Chu Phù Thế hôn cô: "Không phải, em bị bệnh, lát nữa làm đau, em lại khóc."

Lục Viện thật sự rất tức giận, đẩy anh ra, đứng dậy. Đã mười ngày không gặp, cô rất nhớ anh và cũng rất muốn anh.

Anh ôm lấy eo cô, kéo cô lại, đẩy cô ngồi xuống ghế sô pha, cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng và thận trọng: "Vậy nếu em cảm thấy không thoải mái, hãy nói cho anh biết."

Cô điều chỉnh lại tư thế, vòng hai chân quanh eo anh, "Chồng ơi..."

Khóe miệng Chu Phù Thế không ngừng nhếch lên, tay vén váy cô, hôn từ khóe môi cô đi xuống, liếm nhẹ xương quai xanh, răng khẽ cắn ngực cô, đầu lưỡi cuốn nhũ hoa vào trong miệng mút mát.

Lục Viện bị anh trêu chọc đến mất kiên nhẫn, ngón chân kẹp lấy lưng quần anh, kéo xuống: "Chồng ơi, mau vào đi."