Kết thúc bữa tiệc, Chu Phù Thế lập tức trở về Cẩm Huy, nhưng Lục Viện không có ở đó, cô vẫn còn ở công ty.
Anh lại đến tập đoàn Lục thị, hôm nay là thứ bảy nên trong công ty không có nhiều người, Lý Du xuống đón anh lên lầu.
Từ lúc Lý Du xuống đón người, ánh mắt Lục Viện vẫn dán chặt vào cửa văn phòng, vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền nói: "Mời vào."
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Chu Phù Thế bước vào, Lý Du không đi theo mà đóng cửa lại.
Cô thật sự rất đau đầu, giơ tay lên, dùng ý chí còn sót lại, đưa tay chỉ vào anh: "Đứng ở đó nói rõ cho em biết gần đây anh đang làm chuyện lớn gì?"
Chu Phù Thế tiếp tục tiến về phía trước.
Cô lắc đầu, cố gắng tỉnh táo: "Chu Phù Thế, nếu anh không nói gì thì cút ra ngoài."
Anh đã sải bước đến gần, đưa tay sờ trán cô, rất nóng. Lúc nãy ở nhà hàng, anh đã thấy trán cô hơi nóng rồi. Bây giờ khi bước vào văn phòng, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng là anh biết cô thực sự bị sốt.
Lục Viện hất tay anh ra: "Đừng tưởng..."
Anh khom lưng trực tiếp bế cô lên: "Ngoan, chúng ta đến bệnh viện."
Cô không vui: "Thả em xuống."
Lục Viện không còn sức lực, giãy giụa cũng vô dụng. Khi nhìn thấy Chu Phù Thế ôm cô đi ra ngoài, Lý Du hoảng hốt: "Lục tổng, sao vậy?"
Anh không dừng bước, "Bị sốt, đến bệnh viện."
Chu Phù Thế lái xe, hai mươi phút đến bệnh viện, Lý Du đã sắp xếp đội y tế chờ sẵn, đo nhiệt độ cơ thể và tiến hành xét nghiệm máu. Tất cả các bước kiểm tra đều hoàn tất trong vòng một giờ.
Lục Viện đang nằm trên giường bệnh truyền nước, Chu Phù Thế và Lý Du đứng cạnh giường.
Bác sĩ xem kết quả kiểm tra, nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là gần đây quá mệt nhọc, nghỉ ngơi nhiều hơn sẽ ổn thôi."
Sau khi bác sĩ rời đi, Lý Du cũng bị Lục Viện ép về nhà. Lý Du đi công tác nước ngoài cùng cô, rồi lại ở cùng cô cho đến tận bây giờ, vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Chu Phù Thế nhìn sắc mặt Lục Viện không tốt lắm, "Ngủ một lát đi."
Cô nằm xuống, quay lưng về phía anh, nhắm mắt lại, không để ý tới mọi người.
Đến lúc rời khỏi bệnh viện thì mặt trời đã ngả về tây, về đến nhà, bầu trời cũng tối đen.
Chu Phù Thế đỡ Lục Viện về phòng nghỉ ngơi, sau đó đi ra ngoài nấu cháo cho cô. Anh vừa vo gạo thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, sau đó là tiếng kéo ghế.
Anh bật bếp xong rồi quay người lại, nhìn cô đang ngồi ở bàn ăn nhìn mình: "Sao lại nhìn anh như vậy?"
Lục Viện đặt một tay lên lưng ghế, "Em cho anh mười phút, nếu anh không giải thích rõ ràng thì chúng ta chia tay."
Anh ngẩn ra, sau đó bước đến gần cô, từ từ ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối cô, "Anh vốn định chuẩn bị xong mới nói cho em biết."
Lục Viện nhìn Chu Phù Thế, không lên tiếng.
Anh tiếp tục nói: "Anh và Hàng Tử chuẩn bị mở một công ty bảo vệ, gần đây đều bận rộn vì việc này."
Lục Viện không có phản ứng gì nhiều: "Việc đó có liên quan gì đến cô La kia?"
Cuối cùng anh cũng hiểu được cô đang tức giận vì điều gì, "La Ý Hoan là em họ của Tống Kinh, anh gọi bố của em ấy là chú. Chú ấy đã phục vụ trong quân đội hơn hai mươi năm, nên anh muốn xin tư liệu về quân nhân xuất ngũ năm nay. Hôm nay chú ấy được nghỉ, nhưng buổi chiều phải về doanh trại quân đội, chỉ có thời gian ăn cơm buổi trưa nên anh mới không đi đón em được."
Vì vậy, La Ý Hoan cũng là em họ của anh, nhưng hai người không có quan hệ huyết thống. Theo trực giác của phụ nữ, La Ý Hoan chắc chắn thích Chu Phù Thế.
Vẻ mặt Lục Viện không vui, nhưng anh lại không nhìn ra cụ thể cảm xúc của cô. Anh hoảng hốt nắm lấy tay cô đưa lên miệng hôn: "A Viện, anh sai rồi."
Lục Viện rút tay lại, xoay người đi đến phòng khách, cầm điều khiển từ xa bật TV, sau đó ném xuống thảm: "Em không mua ván giặt, anh quỳ điều khiển từ xa đi."
Giọng nói của cô nhẹ nhàng bâng quơ, như thể chỉ đang nói rằng cô không mua thứ gì đó.
Chu Phù Thế ngẩn ra, nhớ tới lúc cơm trưa đã nói về nhà quỳ ván giặt đồ. Anh mỉm cười gật đầu: "Ừ, chỉ cần em không giận là được."
Anh chậm rãi quỳ xuống, cô nhẹ nhàng nhắc nhở: "Anh biết quy định rồi đấy, không được chuyển kênh."
Anh gật đầu, nói: "Đã hiểu."
Lục Viện ngồi trên sô pha nhìn Chu Phù Thế. Hai chân anh hơi gập lại, thực ra không tính là quỳ, khoảng cách giữa đầu gối và điều khiển từ xa khoảng mười centimet, khả năng cân bằng rất tốt, không động đậy nhiều.
Chưa đầy mười phút, cháo trong nồi bắt đầu sôi sùng sục.
Chu Phù Thế liếc nhìn Lục Viện, "Anh đi chỉnh lửa trước, sau đó quay lại quỳ tiếp nhé?"
Cô không nói gì, dùng điện thoại di động chụp ảnh lại trước khi đồng ý.
Hai chân anh tê rần, phải chống một tay xuống đất mới đứng dậy đi vào phòng bếp.
Cô chậm rãi đi theo anh, "Nếu sau này anh còn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, em sẽ phát tán ảnh của anh, khiến anh..."
Chu Phù Thế vặn nhỏ lửa, đột nhiên xoay người, một tay ôm cô vào lòng: "Khiến anh làm sao?"
Anh cúi đầu định hôn cô, nhưng cô lại véo mặt anh trước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Khiến anh thân bại danh liệt."
Anh vẫn cúi đầu hôn cô: "Thứ nhất, anh không hái hoa ngắt cỏ. Thứ hai, thân bại danh liệt thì thôi, cứ để anh chết dưới váy thạch lựu của em đi."
Người đàn ông này lại nói về chuyện đó rồi.
Lục Viện ghét bỏ đẩy anh ra, "Tránh ra."
Chu Phù Thế nắm lấy cổ tay cô, nhiệt tình dỗ dành: "Lát nữa em ngoan ngoãn ăn cháo nhé?"
Cô bất đắc dĩ bĩu môi, "Ồ, biết rồi, em sẽ uống hết."