Đợi Mùa Phượng Nở

Chương 21





Giờ này, khi cả lớp đã ra chơi.

Riêng tôi thì vẫn nằm gục trên bàn để ngủ.

Sau mọi chuyện xảy ra vào sáng nay, tôi không còn mặt mũi nào để nói chuyện với bất cứ ai nữa.

Lúc nào cũng vậy, tôi luôn hành động trước khi suy nghĩ.

Chỉ sau đó rồi mới thấy mình điên khùng, ngu ngốc.

Dù không ngẩng mặt lên nhìn nhưng tôi biết Nhất Kha luôn nhìn tôi và cười thầm.
Sáng nay, nếu Đạt không xuất hiện tiếp sau đó thì có lẽ Nhất Kha vẫn sẽ đứng im để tôi trút nỗi buồn.

Dù cả hai đứa con trai đó không ai nói gì nhưng tôi biết tụi nó nghĩ điều gì về tôi.

Thế cũng tốt, có những chuyện không nên nói ra và từ từ nó cũng sẽ trôi vào quá khứ.

Đám học sinh ồn ào ngoài kia khiến tôi không thể ngủ được một chút nào.

Gió man mác thổi qua khung cửa sổ, đầu tóc tôi giờ chắc cũng rối bù xù rồi nhưng tôi mặc kệ.

Thế nhưng chỉ vài phút sau đó, Nhất Kha đã đến kéo ghế ngồi đối diện với tôi.

Nghe tiếng động, tôi ngẩng đầu lên nhìn.

Bắt gặp ánh mắt của cậu ấy nhìn, tôi nhỉ nhếch môi cười lại.

Vuốt mặt cho tỉnh ngủ.

Tôi ngồi thẳng dậy để nói chuyện với cậu ta.

Nhất Kha vẫn giữ nụ cười trên môi, cậu chỉ tay lên đầu tôi:
- Cứ như mới vừa đi đánh nhau về ấy, cậu để như vậy từ sáng đến giờ đấy hả?
Tôi đưa tay sờ lên đầu, nhưng giữa chừng tôi lại đặt tay xuống bàn lại.

Cười nhẹ:
- Mặc kệ nó đi.

Tôi mà sờ vào chỉ thêm rối hơn thôi.
Nhất Kha nhăn mặt:
- Nhìn ghê lắm đấy.
Tôi chỉ ngập ngừng cười trừ.

Tôi cũng chẳng muốn nói với cậu ấy chuyện tôi không thể cột lại nó như lúc sáng nay được vì chuyện xấu hổ như vậy nói ra chỉ thêm mất mặt.

Tôi hướng đôi mắt ra bên ngoài cửa sổ.

Hoa phượng đã không còn nữa, những chiếc lá non mỏng manh xanh ngắt nghiêng mình trong nắng vàng.

Cả hai chúng tôi đều im lặng, mỗi người theo đuổi mỗi suy nghĩ riêng.
Tôi vẫn còn cảm giác hơi ngượng ngùng khi đối diện với cậu ấy.

Cái cảm giác được khóc trong lòng một đứa con trai nào đó khiến tôi muốn buông xuôi mọi thứ.

Tôi muốn bỏ hết muộn phiền xuống đáy sau của sự sống.

Tôi thấy thoải mái, thấy được nương tựa, thấy lòng mình nhẹ lắm.

Thật khó để tôi tin rằng, cậu ấy là Nhất Kha.

Nếu sáng nay Đạt đứng tại vị trí đó tôi sẽ không có gì phải ngạc nhiên nhưng còn Nhất Kha thì khác.

Cậu ấy lúc nào cũng thích chọc ghẹo tôi.

Thích nói những lời làm người khác tổn thương, ấy vậy mà tại sao lại làm vậy? Bỗng nhiên trong tôi có một chút cảm kích, không tự chủ tôi buộc miệng nói với Nhất Kha:
- Cảm ơn cậu.
Với lời cảm ơn bất ngờ như vậy, Nhất Kha thoáng chút ngạc nhiên.

Cậu hỏi tôi:
- Về chuyện sáng nay sao? Này, cậu nghĩ cảm ơn là xong đó hả? Cậu phải đem áo tôi về giặt đi, ướt hết cả áo luôn rồi đấy.
Tôi liếc mắt nhìn cậu ấy, đúng là bản chất không thay đổi.

Vốn dĩ cậu ta lúc nào cũng thích trêu chọc người khác.

Tôi thở dài, đưa tay ra:
- Vậy cởi ra đi, tôi mang về giặt.
Nhất Kha bĩu môi:
- Cậu muốn nhìn thấy body chuẩn của tôi nên mới bảo tôi cởi áo hả? Dễ gì.
Tôi quẹt mũi, sao giống giọng điệu của anh Win thế không biết.

Body chuẩn, ở nhà tôi cũng có đấy, tôi đâu cần vất vả làm trò này chứ.


Nhưng nói làm gì cho cái tên điên khùng này biết chứ, tôi quyết định im lặng và không nói nữa.

Nhất Kha xụ mặt:
- Chỉ đùa thôi, mặt mày sao nghiêm trọng quá vậy chứ?
- Không phải vì cậu đâu, tôi chỉ không vui vì không vui vậy thôi.
- Cậu với anh Huy là quan hệ gì vậy?
- Huy nào? À, anh Win ấy hả? Ừm, thì là em họ.

Tôi là em họ của anh ấy, hiện tại tôi đang sống nhờ ở nhà ảnh.

Còn việc này nữa, đừng bao giờ nói những lời như lúc sáng với tôi.

Tôi không cần biết cậu nghĩ gì về tôi hoặc có thể xem con người tôi là như thế.

Nhưng cứ để nó mãi là suy nghĩ cũng được, làm ơn đừng nói ra.

Những lời ấy thật sự khiến tôi buồn lắm.

Dù không hiểu cũng không sao, nhưng có những lý do tôi không thể nói để sống cuộc sống của mình.

Ai cũng có những bí mật, tôi cũng vậy thôi.
Nhất Kha nhìn tôi một cách đăm chiêu, rồi sau cậu nhỏ giọng thì thầm:
- Xin lỗi cậu.
Tôi nhìn cậu ấy rất lâu.

Cách đây không lâu, để có thể lấy được lời xin lỗi của cậu ta, tôi đã phải nỗ lực không ít.

Vậy mà bây giờ, sao bỗng dưng cậu ta hiền lành với tôi như vậy chứ.

Có gì đó thay đổi rồi hay sao.

Tôi chẳng biết nói gì với cậu ấy nữa cả, ngay cả lời xin lỗi cậu ta cũng dễ dàng nói ra vậy rồi thì còn gì để đòi hỏi.

Vậy là chắc chắn cậu ta sẽ không đem chuyện tôi biết nhảy đêm đi rêu rao này nọ.
Cũng thật lạ, tôi không nghĩ với một người như Nhất Kha lại có thẻ dễ dàng bỏ qua chuyện này đến thế.

Một người chỉ chờ tôi sơ hở là vung tay ra chém không tha lại có thể im lặng thế này.

Cả Đạt nữa, nghĩ lại chuyện sáng nay, tôi cũng thấy cậu ấy thật lạ.

Lúc nhìn thấy tôi đứng khóc bên cạnh Nhất Kha, cậu ấy cũng nhẹ nhàng nói một cậu: "Cậu khóc gì chứ, làm gì phải khóc".

Tôi không biết rõ câu nói ấy mang ý nghĩ gì, chỉ riêng điều ấy cũng khiến tôi nhẹ nhàng hơn.
Cả giờ ra chơi lúc này cũng vậy, Đạt hình như biến mất rồi thì phải.

Mọi hôm chỉ cần trống đánh ra chơi là cậu ta đã có mặt tại lớp tôi rồi.

Vậy mà giờ này, khi sắp vào lớp trở lại cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Nhất Kha đã không còn ngồi lại với tôi nữa.

Cậu đi ra ngoài sau khi thấy tôi im lặng sau câu xin lỗi ấy.

Tôi lấy sách vở ra, xem bài học tiếp theo.
Cố gắng cách mấy, thì những giờ học tiếp theo đó tôi cũng chẳng tập trung nỗi.

Hình ảnh của chị Linh sáng nay cùng những lời nói đầy oan trách ấy cứ ám ảnh tôi hoài.

Cuối cùng tôi gục trên bàn với một tâm trạng tồi tệ hơn bao giờ hết.

Trống trường đánh tan học vang lên, tôi nán lại không muốn về.

Tôi nhắn tin cho anh Win nói anh về trước.

Tôi không muốn gặp anh cũng như chị Linh trong lúc này nên mới tìm cách tránh né.
Khi lũ bạn đã về gần hết, tôi mới thu gọn đồ đạc trên bàn vào cặp.

Bỗng nhiên, tôi phát hiện ra một quyển tập dày nằm trong hộc bàn của Triết.

Tôi đoán là cậu để quên nó, tôi cầm lên định đêm về giúp cậu ấy và mai sẽ đem trả.

Nhưng vì quyển tập này rất đặc biệt nên tôi lại thấy tò mò.

Giống như là tập vẽ mà tôi hay thường vẽ.

Thế là tôi gỡ ra xem, cho đến khi tận mắt chứng kiến những gì có trong cuốn vở đó thì tôi mới tin đây chính là sự thật.
Tôi đoán không sai, đó là một cuốn vở vẽ.

Tôi phải nói là thật sự bất ngờ về điều này.

Từ trước đến giờ Triết lúc nào cũng cắm cúi với mấy quyển sách dày cộm.


Tôi còn những tưởng ngoài sách ra cậu ta chẳng còn hứng thú với điều gì nữa cả đấy.

Vậy mà giờ đây tôi lại thấy một thứ kỳ lạ nằm trên bàn cậu ấy.

Tôi lật từng trang giấy, lật đến đâu tôi càng không thể ngậm miệng lại nỗi.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy những hình ảnh 3D kiểu này nhưng nói đây là những bức hình của Triết vẽ thì thật sự không thể tin nổi.
Mắt tôi muốn hoa lên, đầu tôi kêu ong ong.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào những hình ảnh đầy mê hoặc ấy, nghệ thuật là đây.

Những bức hình đầy sức sống, những bức vẽ của tôi chẳng bằng một góc nhỏ của cậu ta đâu.

Bỗng nhiên từ trong tập ấy một bức tranh rơi ra, tôi nhặt lấy bức tranh.

Mắt tôi cay xòe khi nhìn bức tranh trong tay mình.

Thật khó để tin được tôi sẽ còn có thể nhìn lại bức tranh ấy một lần nữa khi những tưởng nó giờ đã bị tiêu hủy thành một dạng chất nào đó rồi.
Đó là bức tranh của một đứa con gái ngốc nghếch lần đầu biết rung động.

Nhưng cũng là đứa dứt khoát từ bỏ khi thấy rung động ấy hoàn toàn không xứng đáng.

Triết đã nhặt tất cả những mảnh vụn mà tôi đã xé và ném vào sọt rác ngày hôm ấy và dán nó trở lại thành bức tranh hoàn chỉnh như ban đầu.

Lý do gì mà cậu ấy làm vậy, làm một việc mà ngay cả tôi cũng chưa từng nghĩ đến.
Cậu ấy chẳng một lần thèm nói chuyện với tôi.

Chưa bao giờ nhìn tôi một cái, lạnh lùng và đơn độc.

Sống một cuộc đời khép kín, tôi cứ tưởng tính tình cậu ấy là vậy.

Sẽ không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài việc học của mình.

Tôi không ngờ cậu ấy lại để ý từng điều vụn vặt, nhỏ nhoi.

Lặng im làm những việc chỉ riêng cậu ấy biết.
Ôm cuốn tập trên tay, tôi chạy thẳng xuống cổng trường.

Tôi sẽ không chờ đợi cho đến ngày mai để gặp cậu ấy và trả cuốn tập.

Lúc này đây, tôi muốn gặp ngay cậu ấy để hỏi mọi chuyện cho ra lẽ.

Điện thoại cho lớp trưởng, tôi hỏi xin địa chỉ nhà của Triết.

Tôi bắt xe ôm nhanh chóng đi đến địa chỉ vừa được nhận.

Đó là căn nhà nằm trong một căn hẻm, căn nhà hai tầng với kiến trúc hơi cổ điển.

Tôi nhấn chuông cửa, lúc sau có một người phụ nữ đi ra, cô nhìn tôi một cách thận trọng, sau đó hỏi:
- Cháu tìm ai?
- Dạ cho cháu hỏi, đây có phải là nhà bạn Triết không ạ?
- À, phải cháu là bạn của Triết à?
- Vâng ạ, cháu có chuyện muốn tìm cậu ấy.

Cậu ấy có ở nhà không ạ.
- Cháu vào đi.

Triết mới vừa về tới nhà đấy, để cô lên gọi.
Tôi bước đi theo cô vào trong nhà.

Khác hẳn với nhà anh Win, căn nhà này khá cổ điển như những gì tôi vừa thấy bên ngoài.

Tôi ngồi ngoài phòng khách để chờ cô ấy lên lầu gọi Triết xuống.

Lúc sau, cậu ấy từ trên lầu bước xuống.

Khi thấy tôi cậu có chút ngạc nhiên.

Tuy vậy cậu vẫn giữ thái độ lạnh lùng như trên trường với tôi, cậu hỏi:
- Cậu tìm tôi làm gì vậy?
Tôi lúng túng đưa quyển vở ra phía trước:
- Cậu để quên nó.
Triết giật nhanh lấy quyển vở, đôi mắt tức giận nhìn tôi.

Đó là lần đầu tiên cậu ta có thái độ khác khi nhìn tôi như thế, cậu ta gằn giọng:
- Cậu đã xem nó rồi?

Thấy thái độ không mấy tốt lành ấy của Triết, tôi bất giác hơi rùng mình.

Lúng túng, tôi biện hộ:
- Tôi..

chỉ là vô tình..
- Sao cậu dám xem vở của người khác khi không được cho phép chứ? Sao cậu tò mò quá vậy.
Tôi ngơ ngác nhìn Triết.

Có gì lạ đâu khi một người nhìn thấy vật gì đó mà không gỡ ra xem đó là thứ gì chứ.

Tôi cũng vậy thôi mà, cũng đâu cần tức giận vô cớ như thế.

Nếu không phải là tôi nhìn thấy trước thì những đứa buổi chiều đi học cũng tìm thấy và rồi lật ra xem bên trong nó là gì cơ mà.

Tôi đứng ngẩn ngơ như một con ngốc, bỗng trong nhà một người đàn ông bước ra.

Triết hoảng hốt dấu quyển vở ra sau lưng, rồi quay mặt lại nhìn ông ta, cậu thốt ra một tiếng:
- Bố.
Tôi vội vàng cúi đầu chào bác ấy.

Ông gật đầu với tôi rồi đưa mắt sang quyển vở sau lưng Triết.

Ông đưa tay ra với ý muốn Triết đưa ông xem.

Tôi thấy Triết hoảng sợ đến mức nào.

Tôi cũng không biết lý do là gì nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của bố Triết cũng đủ làm tôi phát hoảng rồi.

Triết liếc mắt sang tôi, ánh mắt cầu mong một sự giúp đỡ.

Nhưng thật sự lúc ấy tôi không biết nên giúp cậu như thế nào nên cứ thế đứng im như tượng.

Bố cậu ấy lên tiếng:
- Đưa đây.
Giọng nói như vang lên từ cõi nào đấy khiến tim tôi như muốn ngừng thở.

Từ nhỏ đến giờ, chưa bao giờ tôi sợ ba của mình.

Tôi cũng luôn cười cợt lũ bạn khi tụi nó nói tụi nó sợ ba mình đến mức nào.

Ba của tôi, chưa bao giờ đánh tôi một roi.

Luôn là người bảo vệ tôi mỗi lần tôi bị mẹ đánh.

Ông luôn nạt nộ hay mắng tôi nhưng lại theo một kiểu rất dễ thương nên chưa bao giờ tôi biết sợ.
Đối với anh hai tôi cũng vậy.

Từ khi tôi sinh ra cho đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy ba đánh anh một lần trong đời.

Mỗi lần hai anh em tôi làm điều gì sai, ba luôn rất nhẹ nhàng đến bên cạnh và nói cho tụi tôi biết rằng chúng tôi đã sai như thế này.

Vì vậy nên bây giờ tôi thật sự thấy rất sợ khi chứng kiến điều này.

Không đợi bố mình nhắc câu thứ hai.

Triết đưa quyển vở ra cho bố cậu ấy, khuôn mặt không rõ cảm xúc của ông báo hiệu cho tôi biết một cơn bão sẽ ập tới.

Sau khi xem xong những hình vẽ trong quyển tập, ông thản nhiên vứt quyển vở xuống bàn và bình thản nói:
- Tự mình xé hết đi.
Tôi không thể tin được những gì vừa nghe thấy, sao ông có thể lạnh lùng được như vậy chứ.

Sao lại bảo cậu ấy tự mình xé nát những gì cậu ấy nỗ lực làm nên.

Triết giọng như sắp khóc:
- Con sẽ không làm thế nữa đâu ạ.
- Vậy thì xé nhanh đi.
- Bố, con sẽ không làm vậy nữa, con xin bố.
Vụt một cái, bố của Triết cầm cuốn vở lên ném thẳng vào mặt con trai mình.

Tôi đưa tay giữ chặt miệng mình lại để khỏi hét lên vì hoảng sợ.

Ông ấy lớn giọng:
- Giờ mày muốn tự xé hay để tao đốt đi.

Ai cho mày vẽ những thứ linh tinh này, học hành không lo mà lại đi làm mấy chuyện tào lao này.

Kỳ này mà không đứng nhất lớp thì liệu đấy.

Xé ngay đi.
Nước mắt cậu ấy lăn dài trên má.

Từ từ cậu cúi xuống nhặt quyển vở dưới đất lên, có lẽ là định xé thật.

Ngay lúc đó, có một động lực nào đó thôi thúc tôi ngăn cản cậu ấy lại.

Tôi chạy nhanh đến giật quyển vở trên tay cậu lại.

Tôi nhìn thẳng vào mắt của bố cậu ấy, như nói thay những lời mà tôi tin chắc Triết muốn nói với bố cậu ấy nhưng chưa bao giờ dám nói:
- Con xin lỗi, nhưng bác làm như vậy thì thật quá đáng.

Để vẽ những bức tranh này không phải dễ dàng gì mà bác nói xé thì cậu ấy phải xé đi.
Trước thái độ hùng hồn của tôi, bố của Triết thoáng chút bất ngờ sau đó là tức giận:
- Này cháu gái, cả cháu nữa đấy.


Nếu cháu rủ rê nó làm những điều linh tình này thì đừng có trách ta.
- Thế nào là linh tinh chứ ạ.

Bác có làm được cái việc linh tinh như con bác không?
- Con bé này, hỗn quá rồi đấy.

Đi ra khỏi nhà tôi ngay đi.
Đúng là quá tồi tệ mà, chắc đây là lần đầu tiên tôi vào nhà người khác mà bị đuổi ra như thế này đây.

Nếu đem chuyện này kể cho mẹ tôi biết thì bà sẽ lập tức mua vé máy bay về đây đánh tôi một trận nên thân rồi.

Nhưng đuổi thì cũng bị đuổi rồi nên tôi quyết tâm phải nói hết những gì tôi muốn nói trước khi xách dép đi về.

Tôi hít một hơi thật sau, giọng chuẩn bị giảng đạo:
- Trước khi con nói những điều này, con đã xin lỗi bác trước rồi.

Nên con mong bác một lần lắng nghe con nói.

À không là con trai của bác nói.

Con không biết bác muốn cậu ấy trở thành một người như thế nào.

Cậu ấy là con trai bác nên bác có quyền định hướng cho cậu ấy nhưng như thế thì thật không công bằng khi bác cấm cậu ấy bỏ đi sở thích của mình.

Sinh ra không phải ai cũng có thể vẽ đẹp, ông trời cho cậu ấy tài năng vậy sao bác cứ cố vùi dập.

Bác có thể sống cuộc sống của cậu ấy cho đến hết đời này không mà bác lại buộc cậu ấy chỉ sống theo cuộc đời của bác.

Có khi nào bác mở miệng hỏi cậu ấy thích gì chưa? Thích được làm gì chưa? Hay từ trước đến giờ bác chỉ áp đặt rằng con phải làm cái này, cái kia.
Miệng tôi vẫn cứ luyên thuyên, nhưng mắt tôi cũng không ngừng quan sát sắc mặt của bác ấy.

Và tại đỉnh điểm này thì tôi biết chắc rằng mình nên ngậm miệng lại vì bác ấy đang trợn mắt tức giận tột độ với tôi.

Tôi thề, từ trước đến giờ chưa bao giờ dám cãi lại ai mà mạnh miệng như vậy.

Hơn nữa là cãi lại một người lớn lại càng không.
Tôi nuốt nước miếng đánh ực, tự dưng lại không thể nói nỗi nữa.

Ánh mắt của bác ấy đáng sợ quá khiến tôi rét run.

Như một phản ứng của bao nhiêu người tức giận khác.

Họ có xu hướng bạo lực hơn là cứ im lặng và với một người nóng tính như bác ấy thì cũng không ngoại lệ.

Không cần biết tôi có là bạn của Triết hay không.

Bác ấy vung tay lên và đi thật nhanh đến chỗ tôi đứng.

Tôi biết bây giờ có chạy cũng không kịp.

Giây phút ấy tôi quyết định sẽ đứng im đó và hứng chịu tất cả vì tôi biết cách tôi đang làm là hoàn toàn đáng bị đánh.

Tôi nhắm chặt mắt lại, gồng mình hứng chịu.

Tiếng bốp phát ra rất lớn nhưng tôi không hề thấy đau.

Chỉ biết rằng, cận kề trước mặt tôi là một đứa con trai chắn ngang tầm mắt.

Triết bỗng dưng lớn tiếng:
- Đó là bạn con, bố đừng đánh cậu ấy.

Con xin lỗi, cậu ấy chẳng biết gì nên mới nói này nọ.
Tôi gạt tay của Triết, đứng lên phía trước:
- Nếu bác muốn đánh con.

Bác có thể đánh, con sẽ không trốn cái tát đó của bác đâu.

Nhưng bác ơi, dừng lại đi.

Dù là đúng hay sai thì hãy cho con bác cơ hội quyết định.

Con xin bác tha lỗi, con về đây ạ.
Ra khỏi căn nhà ấy rồi, mà tim tôi vẫn nhảy tưng tưng trong lòng ngực.

Tôi ôm lấy ngực của mình, quay lại nhìn vào trong nhà một lần nữa.

Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi tôi không còn ở đấy.

Tôi chỉ mong một điều rằng Triết sẽ không bị bố cậu ấy đánh cho bầm dập.

Tôi nhìn quyển tập trên tay, tự dưng thấy hối hận tột cùng khi đã dẫn xác đến nhà cậu ấy.
Cuối cùng mục đích đến đây vẫn chưa giải quyết được mà còn khiến cho Triết gặp rắc rối.

Quy đến cùng lỗi này vẫn là của tôi.

Thật sự có lẽ tôi là đứa luôn đem đến rắc rối cho mọi người thì phải.

Không có chuyện này xảy ra cũng có chuyện khác đi đến.

Tôi vỗ vỗ vào đầu mình, tự chửi thầm bản thân.

Tôi chỉ hy vọng ngày mai khi đến lớp mọi chuyện sẽ xảy ra như chưa có hôm nay..