Đợi Mùa Phượng Nở

Chương 20





Tối hôm qua, sau khi trận đấu kết thúc.

Anh Win đến đón tôi ở quán cafe đó.

Trên đường về, cả anh và tôi đều im lặng không nói gì.

Cho đến khi tôi sắp bước vào phòng, anh ấy mới đặt vào tay tôi chiếc dây buộc tóc.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, anh chỉ cười:
- Anh đã tóm được nó trước khi nó rơi xuống đất đấy.

Mai nhớ cột nhé, em buộc tóc lên nhìn dễ thương lắm.
Chính vì điều đó, mà sáng nay tôi dậy rất sớm để học cách cột tóc.

Tôi đã ngồi nữa tiếng đồng hồ trước gương nhưng cuối cùng tôi cũng bỏ cuộc.

Tôi đúng là vô dụng thật rồi.

Dù có cột thế nào cũng bị sót một vài cọng tóc và bị rối ở hai bên đầu.

Thở dài, tôi chạy qua phòng anh Win gọi anh dậy đi học.

Nhưng hôm nay, anh ấy đột ngột dậy sớm.

Bước từ trong tolet ra, anh ấy hơi giật mình khi thấy tôi.

Lúc này anh vẫn còn cầm chiếc áo sơ mi trắng trên tay.

Nhưng khác với lúc đầu tiên, anh không còn hốt hoảng che lại nữa.

Thái độ bình tĩnh, ung dung, anh mặc áo vào và nói với tôi:
- Anh dậy rồi, không cần gọi đâu.
Tôi gật đầu, rồi quay trở ra.

Nhưng chỉ ra đến cửa thì đã nghe giọng anh Win cất lên làm tôi dừng bước:
- Anh nghĩ là sẽ phải giúp em nữa rồi, em gái của anh.
Như ngày hôm qua, tôi ngồi dưới nền nhà, còn anh ngồi ở trên giường.

Chỉ năm phút anh Win đã cột tóc xong cho tôi rồi.

Tôi vui vẻ ngắm mình trong gương, trông xinh hơn hẳn rồi.

Tôi phải công nhận anh Win nói đúng, tôi trắng hơn trước rất nhiều rồi.

Bây giờ tôi không cần phải ngại ngùng với làn da cháy nắng của mình nữa.

Cột tóc lên tôi mới thấy cái cổ thanh mảnh, trắng ngần của mình.

Gật gù hài lòng, tôi chạy về phòng lấy cặp và cùng anh Win tới trường.
Tôi đã cố tạo cho mình một tấm bọc thép về tinh thần để có thể đối phó với hai tên đó rồi.

Tôi không chắc nhưng có lẽ hai tụi nó sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai khác biết đâu, vì tôi tin tụi nó không nhiều chuyện đến thế.

Tôi cũng tự động viên mình rằng tụi nó chẳng là gì để tôi phải quan tâm, cũng chẳng cần để ý tụi nó nghĩ gì về mình nữa.

Tôi cứ thế mà bước hiên ngang đi qua thôi.

Chỉ cần đến trường để học ngoài ra chẳng cần bận tâm chuyện gì sất.

Nhưng vốn dĩ tôi là một người nghĩ một đường và làm một nẻo mà.
Sáng hôm nay, tôi lại gặp một rắc rối khác không phải đến từ Nhất Kha hay Đạt mà là đến từ bà chị Linh yêu dấu của ông anh tôi.

Vừa đến cổng trường, anh Win đã phải dừng xe lại vì chị Linh bất ngờ chặn trước đầu xe.

Không khí có vẻ căn thẳng khi đột nhiên chị kéo tay tôi lôi xuống khỏi xe.

Anh Win bất ngờ trước thái độ hung dữ của chị nên vội vàng dựng xe xuống, anh hỏi:
- Em làm gì vậy?
Chị Linh bỏ qua câu hỏi của anh Win.

Chị nhìn tôi tức giận, chị quát lên:
- Sao em dám làm vậy? Ngoài chị ra, không ai được phép nhảy cùng anh Win cả? Tại sao lại cướp vị trí đó chứ.
Những học sinh đang đi học từ từ đứng lại xem.

Tôi phải nhăn mặt khi chị xiết mạnh lấy cổ tay tôi.

Anh Win cầm tay chị Linh giật mạnh ra khỏi tay tôi.

Anh cố gắng nhỏ nhẹ để không gây chú ý với bọn học sinh đang tò mò kia:
- Có chuyện gì để sau đã nói, đây là trường học mà.
Chị Linh hất tay anh ra, chị uất ức nói:
- Anh nói con bé không biết nhảy, nhưng tối qua lại nhảy với anh.

Bọn họ nói nó nhảy đẹp hơn cả em, bọn họ nói em bị đá ra khỏi nhóm rồi.

Tụi nhóc trong CLB còn bảo nhờ nó mà nhóm mình mới thắng.

Tạo sao chứ? Tại sao em lại thua một con nhỏ chẳng biết nhảy là gì như nó.

Hay anh giấu em để tập nhảy cho nó.

Anh bảo sẽ chẳng dạy cho ai ngoài em, vậy như thế là sao? Anh thử nói cho em nghe đi.
Anh Win thở dài:
- Vì tối qua em không thể đến nên anh mới nhờ Zin ra nhảy giúp.

Nếu em có ở đó, anh cũng sẽ nhảy với em thôi.

Em hiểu rõ hơn ai hết mà.
Chị Linh chỉ tay vào tôi, rồi hỏi anh:
- Em và anh chưa bao giờ thắng mỗi khi nhảy đôi, nhưng anh và nó thì thắng.

Em thật sự vô dụng như vậy sao chứ.

Nếu vậy, từ nay anh cứ nhảy với nó đi.
Đến lúc này, tôi không thể không lên tiếng.

Tôi nói đủ để chị ấy nghe:
- Nếu ganh tỵ, thì cứ cố gắng lên là được, tại sao lại hờn trách người khác.


Cả em và anh ấy làm gì sai mà chị lại lớn tiếng trách móc.

Vì chị không đến được nên em phải thay thế.

Đáng lẽ ra, chị nên mừng vì nhóm nhảy của chị đã thắng chứ.
- Mày im đi! Tưởng nhảy đẹp thì hay lắm hả? Tưởng chiến thắng thì muốn nói gì thì nói hả?
- Em không nghĩ chị sẽ hành xử thế này đâu.

Em lúc nào cũng tôn trọng chị cả.

Việc chị ở bên cạnh anh ấy, việc chị vì anh ấy mà đi học nhảy.

Tất cả những gì chị làm từ trước đến nay, em thật sự đã rất ngưỡng mộ.

Nhưng nếu hình ảnh thật sự của chị là như thế này.

Thì em nói thật, chị không xứng.
Chị Linh lao đến định túm lấy tóc tôi, nhưng anh Win nhanh chóng giữ lại.

Chị Linh gào lên:
- Mày nói gì chứ, anh bỏ ra.
Anh Win giận dữ nhìn tôi:
- Em vào lớp đi, đừng nói gì nữa.
Tôi nắm chặt bàn tay của mình lại, nhìn thẳng vào mắt chị Linh:
- Kể từ giờ, em sẽ không nhịn nữa đâu.

Nếu chị cứ tiếp tục gây sự với em như vậy em cũng không chịu thua đâu.
Nói xong, tôi lách qua đám đông đi thẳng vào lớp.

Bỏ lại chị Linh đang òa khóc nức nở phía sau với anh Win.

Tôi quẹt nhanh nước mắt, ngẩn cao đầu đi về phía trước.

Tôi thực sự đang rất tức giận, giận đến mức muốn đá văng cái gì đó ngay lúc này.

Chị ấy thật sự đã quá ích kỷ.

Sống nhưng lúc nào cũng muốn chiếm đoạt mọi thứ, không bao giờ cho phép ai được đụng vào đồ của mình.

Luôn luôn đố kỵ, luôn luôn xem thường người khác.

Lúc nào cũng cho rằng mình hơn họ, mình là trung tâm của vũ trụ rồi không xem ai ra gì.

Tại sao anh Win có thể chịu được con người đó chứ.

Kể từ giờ, tôi không thể nhịn được nữa.

Nếu cứ gây chuyện với tôi, tôi cũng sẽ không ngại chấp nhận nó và gây chuyện lại đâu.
Tôi lại tông vào một người nào đó và ngã xuống đất.

Không để ý đến người tôi vừa tông vào, tôi đứng dậy đi tiếp.

Nhưng đi được vài bước tôi phải dừng chân lại bởi câu nói của người đó:
- Quả là không đùa được, rốt cuộc cậu còn những bí mật nào nữa chứ.

Ngay từ đầu, đã thấy không phải là đứa hiền lành gì rồi.
Tôi quay lại nhìn cậu ta, không ai khác mà là Nhất Kha.

Và cho đến tận sau này tôi vẫn không thể quên đi được khoảnh khắc ấy.

Có lẽ đó là lúc tôi bắt đầu chấp nhận Nhất Kha bước vào trái tim mình mà không hề ghét cậu ấy như những gì tôi đã từng.
* * *
[ TÂM SỰ CỦA NHẤT KHA]
Tên của tôi là Nhất Kha.

Bất cứ ai biết về tôi đều ngưỡng mộ và muốn có một cuộc sống như tôi đang sống.

Nhưng ít ai hiểu được, tôi đã từng muốn không phải sinh ra trong gia đình này.

Mẹ tôi là nghệ sĩ múa, còn ba tôi lại là một cảnh sát.

Hai người, hai ngành nghề chẳng liên quan gì với nhau nên mới xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.

Nhiều đứa bạn vẫn luôn thắc mắc tại sao tôi lại không sống cùng ba mẹ mà lại sống cùng ông nội.

Lý do tôi có thể giải thích đó là vì tôi không muốn sống trong căn nhà đó.

Căn nhà vắng lạnh đến mức tôi phải nổi cả gai ốc mỗi lần về nhà.
Ba tôi suốt ngày đi bắt tội phạm, mẹ tôi cả ngày đi dạy múa.

Đã vậy, mỗi lần hai người ấy gặp nhau thì những trận cãi vã lại nổi lên.

Ba mẹ tôi cũng chẳng còn tình cảm yêu thương gì nhau nhưng cả hai vì thể diện nên không chọn cách ly dị mà cứ thế sống với nhau như thể một gia đình hạnh phúc.

Đó là lý do tại sao suốt từng ấy năm qua, họ chỉ có một đứa con duy nhất là tôi đây mà không hề sinh thêm một đứa con nào khác.

Nếu xét cho kỹ càng thì ba mẹ tôi đến với nhau không phải vì tình yêu mà vì hôn nhân ép buộc.

Sau cuộc hôn nhân ấy, quan hệ của ba tôi và ông nội càng trở nên xấu đi.

Cho đến tận bây giờ, mỗi lần về nhà gặp ông nội tôi.

Cả hai cũng chẳng mấy vui vẻ gì.
Cứ thế, bên trong tuy đã mục rữa, thối nát hết cả rồi nhưng bên ngoài thì không ai hay biết.

Cứ tưởng rằng tôi có một gia đình hạnh phúc, đáng để tự hào, đáng để ngưỡng mộ.

Từ nhỏ cho tới lớn, chỉ có ông nội là yêu thương tôi mà thôi.

Đơn giản vì tôi là cháu nội duy nhất của ông.

Người ông hi vọng sẽ thừa kế công ty mà ông xây dựng cả cuộc đời.

Công ty mà ba tôi đã từ bỏ để đi theo một con đường khác.

Chính vì thế, tôi chưa bao giờ dám nói với ông rằng tôi muốn trở thành một dancer giống mẹ tôi.

Và hầu như tôi luôn phải dấu diếm chuyện tôi học nhảy trước mặt ông.
Vốn sinh ra đã là con nhà giàu.


Tôi chưa bao giờ đụng tay chân vào bất cứ chuyện gì khác.

Và sinh ra là kết quả của một cuộc hôn nhân không tình yêu nên khiến tôi trở thành một đứa thích trêu đùa tình cảm của người khác.

Tôi không tin vào tình yêu vì tấm gương của ba mẹ tôi.

Tôi vốn khá đẹp trai, lại học giỏi nên có rất nhiều bạn nữ muốn làm người yêu của tôi.

Và vì thế, tôi luôn đem tình cảm ấy ra trêu đùa.

Tôi chưa yêu ai quá một tháng nên đứa nào cũng bảo tôi là đứa đểu cáng.

Tôi mặc kệ những gì người khác nói về mình, vì dù họ có nói xấu tôi đến đâu vẫn có rất nhiều cô gái đâm đầu vào trò chơi của tôi.
Một ngày đầu năm lớp mười một.

Tôi lại gặp phải trường hợp đó một lần nữa.

Tôi đã vô số lần bắt gặp ánh mắt đó nhìn trộm tôi, nhưng không ngờ con nhỏ ngốc nghếch ấy lại dám xông thẳng đến trước mặt tôi để làm quen.

Thể loại này tôi gặp vô số người chứ cũng chẳng phải là lần đầu.

Cô gái đó cũng chẳng thuộc loại xuất sắc gì cho lắm nên đương nhiên tôi từ chối.

Mặc dù cách từ chối đó hơi phũ phàng nếu không muốn dùng từ "quá phũ phàng" ở đây.
Sau chuyện đó, thấy con nhỏ tránh mặt tôi mọi lúc mọi nơi.

Ban đầu tôi cũng chẳng quan tâm làm gì nhưng cho đến khi Đạt xuất hiện trước cửa lớp tôi và chờ đợi nhỏ.

Tôi lấy làm ngạc nhiên lắm vì điều này.

Tôi quen Đạt từ lúc còn nhỏ và đó là thằng bạn thân duy nhất mà tôi tin tưởng để kể chuyện gia đình của mình cho nó nghe.

Hai chúng tôi chưa từng dấu diếm nhau bất cứ điều gì.

Và Đạt là người nắm giữ những bí mật của tôi mà không một ai biết.

Đạt và tôi không có một điểm chung nào ngoài việc cả hai đều thích nhảy.
So với tôi, Đạt không đẹp trai bằng.

Không học giỏi bằng và cũng không có sức hút bằng.

Nhưng cậu ấy lại hơn tôi một số thứ, chẳng hạn như đánh nhau.

Đạt đánh nhau cực kỳ giỏi mặc dù nó toàn để cho người khác đánh mình.

Tôi cũng không hiểu vì lý do gì nữa.

Ngày trước khi bị nhiều đứa ức hiếp nó đã nói với tôi rằng sẽ học võ để có thể đánh lại tụi nó.

Đến khi học võ rồi, nó chẳng bao giờ đánh ai cả.

Cái thứ hai nó hơn tôi đó chính là khoảng lạnh lùng.

Máu lạnh lùng của nó hình như có sẵn từ nhỏ rồi thì phải.

Chỉ riêng với tôi nó mới nói chuyện này chuyện nọ.

Ngoài ra thì bất cứ ai thấy nó cũng muốn tránh cho xa.

Tôi thì không làm được vậy.

Tôi vốn nói nhiều, đặc biệt là mấy lời ong bướm.

Bảo tôi thử lạnh lùng một ngày, à không một phút thôi tôi cũng làm không được.

Ấy vậy mà thằng bạn đó của tôi, đã sống lạnh lùng hơn mười năm rồi đấy.
Tôi không trách nó, tôi biết lý do vì sao nó lại như vậy.

Cũng giống như tôi thôi, gia đình của nó cũng chẳng mấy hạnh phúc gì.

Có điều chuyện gia đình nó thì ai cũng biết, riêng chuyện gia đình tôi thì không ai biết cả.

Nói một chút về Đạt để tôi có thể giải thích được lý do vì sao tôi lại ngạc nhiên khi cậu ấy đợi con nhỏ đến vậy.

Và ngạc nhiên hơn nữa, khi tôi thấy cậu ấy trêu chọc, cười đùa với con bé.

Từ trước tới giờ, Đạt chưa từng tiếp xúc thân mật với đứa con gái nào.

Nó từng rất hận phụ nữ vì nó thật sự ghét mẹ nó.

Tôi hoàn toàn không nhận ra được đó chính là thằng bạn thân hôm nào của mình.

Và tất nhiên tôi muốn hỏi ngay lý do cho sự thay đổi này.

Nhưng cuối cùng lời tôi chưa kịp hỏi thì con nhỏ ấy đã bơ tôi và bỏ đi.
Những ngày tiếp theo đó, liên tục xảy ra chuyện, và mọi chuyện cứ xoay vòng tròn theo con nhỏ đó.

Từ chuyện bỗng nhiên nó lên giải một bài toán mà đến tôi cũng phải bó tay, rồi liên tục các môn khác nó kiếm liền mấy điểm mười.

Từ đó, trong mắt tôi nó không còn là đứa nhà quê xấu xí nữa rồi.

Tôi phải nói, chính tôi đã bị thu hút bởi nhỏ.

Cách nhỏ tự tin giải những bài toán khó, cho tới cách nhỏ ưỡn ngực tự hào về bản thân mình.

Bắt đầu từ bao giờ, tôi luôn phải nhìn về phía đó.

Phía một đứa con gái từng bị tôi từ chối nhưng bây giờ không còn đếm xỉa tới tôi nữa rồi.

Nhiều lúc, tôi muốn lại bắt chuyện.

Nhưng vì lòng tự trọng của tôi quá cao nên tôi đành từ bỏ.


Chờ mãi, cho đến khi sự kiện ném sách xảy ra trong lớp tôi.
Tôi vẫn không quên được ngày hôm ấy.

Đứa con gái tôi từng nghĩ rất rụt rè và nhút nhát ấy lại dám ném sách về phía mụ chằn tinh lớp tôi và đứng im để bị tát vào mặt như thế.

Sau chuyện đó, tôi mới có thể nói chuyện lại với nhỏ và như con nhỏ nói rằng tôi đã bỏ lỡ một thứ quý giá mà mãi sẽ không có lại được.

Tôi không muốn tỏ ra rằng mình hối hận về việc xé bức tranh đó nhưng trong thâm tâm, tôi đã rất hối hận.

Giá như tôi đừng vội vàng và mở ra xem thì giờ này, tôi chắc đã không tò mò về bức tranh ấy nữa.

Điều ấy thôi thúc tôi muốn tận mắt nhìn thấy.

Nhưng vì không thích hạ mình, tôi bằng nghĩ ra cách dụ dỗ nhỏ thi đấu.

Có ai ngờ, tôi lại thua thảm bại trong trận đấu ấy.

Từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ chịu thua ai vậy mà bây giờ lại thua một đứa con gái và phải cúi mặt xin lỗi nó trước bao nhiêu người.
Nói ra quả là hổ thẹn, nhưng hôm ấy tôi đã tức điên lên và muốn xông vào đánh cho con nhỏ một trận.

Tôi biết thua thì phải biết nhận thua nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn ấm ức đến ngạt thở.

Tôi ôm nỗi hận ấy trong lòng cho đến tối, khi buổi thách đấu diễn ra giữa các nhóm nhảy được chọn vào bán kết.

Nhưng không ngờ, mọi chuyện lại xoay theo chiều hướng khác.

Ai chẳng biết, nhóm nhảy đàn anh Planet Red và nhóm Sunny là đối thủ bấy lâu nay.

Cả tôi và Đạt vẫn đang phân vân không biết nên đầu quân vào nhóm nào.
Tối hôm đó, mục đích chính của chúng tôi cũng chỉ đi xem hai nhóm đó đấu với nhau ra sao mà thôi.

Đúng là không hổ danh những nhóm nhảy đàn anh.

Bọn họ khoe những kỹ thuật đáng gờm nhất mà tôi chưa bao giờ làm được.

Nhưng thú vị nhất vẫn là cặp đấu đôi nam nữ.

Từ trước đến giờ, chưa bao giờ đấu đôi nam nữ mà phân thắng bại giữa hai đội.

Thường thì đấu đơn lẻ sẽ dễ dàng phân thắng bại hơn.

Ấy vậy, mà tối hôm đó, Sunny đã thua thảm bại ở mục trên.

Có thể nói, là nhờ sự xuất hiện của cô gái bí ẩn đó.
Trong trường tôi, ai cũng biết cặp đôi của anh Huy và chị Linh.

Từ trước đến giờ luôn là vậy, mỗi khi có tiết mục nhảy đôi thì y như rằng hai ông bà này sẽ nhảy chung.

Nhưng trời xui đất khiến làm sao mà hôm nay lại xuất hiện một nhân vật mới.

Lại trùm mặt nên chẳng biết là ai.

Trước sự tò mò của mọi người, tôi nhanh chóng nháy mắt với Đạt để tiếp cận và làm lộ diện cô gái bí ẩn với những vũ đạo tuyệt đẹp ấy.

Và giây phút ấy.

Cả tôi, Đạt và cô ấy phải đứng nhìn nhau trong sự ngỡ ngàng đến đứng hình tại chỗ.

Vâng, vẫn là cô nhóc ấy- Đặng Khải Trâm.
Tôi không nghĩ rằng, cô gái bị tôi từ chối ngày ấy lại chứa nhiều ẩn số đến thế.

Từ biết bao nhiêu việc xảy ra, tôi lại thấy tò mò về nhỏ.

Học rất giỏi, vẽ đẹp hay không tôi chưa biết, nhưng tôi biết một điều là rất thích cứu người khác mà không hề quan tâm tới bản thân mình sẽ bị gì.

Giờ thì đặc biệt hơn nữa khi tôi biết cô ấy nhảy giỏi đến mức ai cũng phải thán phục.

Và những điều ấy thôi thúc tôi rằng, nhất định phải làm quen được cô gái ấy.

Nhưng có một thực tế xảy ra, rằng tôi không thể nói chuyện đàng hoàng với nhỏ.

Mỗi lần gặp nhỏ thì miệng tôi chỉ phát ra những lời cay độc.
Giống như sáng nay, tôi đã chờ cô ấy rất lâu.

Đến khi thấy nhỏ xuất hiện, tim tôi đập loạn cả lên.

Hôm nay nhỏ buộc tóc cao lên, không còn thả rối bời như mọi lần.

Giờ trong mắt tôi, sao thấy nhỏ xinh xắn đến thế.

Vậy mà nhỏ đi như không nhìn thấy tôi.

Tông vào người tôi rồi ngã lăn ra đất.

Ấy vậy mà nhỏ chẳng thèm nói gì, đứng dậy bỏ đi xem tôi như không hề trông thấy.

Đúng vậy, tôi nên chuẩn bị cho điều này mới phải.

Từ sau lần tôi xé bức tranh ấy thì nhỏ luôn tránh mặt tôi cơ mà.

Cuối cùng tôi chọn cách xỉa xói cô ấy để ngăn bước chân cô nhóc lại.

Tôi định sẽ nói: "Cậu nhảy giỏi lắm" thay vì nói: "Ngay từ đầu, đã thấy không phải là đứa hiền lành gì rồi".
Đúng là không điều khiển được cái miệng của chính mình mà.

Rốt cuộc, cô ấy vẫn đứng lại và quay lại nhìn tôi.

Bất ngờ lắm, khi bỗng nhiên tôi nhận ra.

Ánh mắt nhỏ nhìn tôi không chứa một tia tức giận nào.

Thay vào đó là một đôi mắt đỏ hoe với nhiều điều tổn thương chứa đựng trong đó.

Giây phút đó, tôi trách mình nhẫn tâm.

Tôi cứ nghĩ lời tôi nói đã khiến cho con bé tổn thương nên mới vậy.

Tôi không hề biết trước đó, con bé đã chịu đựng điều gì và tôi vô tình đứng ra hứng chịu hậu quả.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy trong mắt mình chỉ có nhỏ thôi và chỉ muốn riêng mình sẽ là người bảo vệ cho nhỏ, con nhỏ có cái tên rất dễ thương - ZinZin.
* * *
Gió vẫn cứ thổi, mây vẫn cứ lững lờ trôi.

Nắng vẫn cứ rọi lên từng ngóc ngách và tôi vẫn đứng lặng nơi hành lang lớp học.

Học sinh vẫn vội vã đi vào lớp, mỗi lần đi qua vẫn ghé mắt lại nhìn tôi một lần.

Nhất Kha vẫn đứng đó nhìn tôi, cậu ấy vẫn đẹp trai như ngày đầu tôi gặp và vẫn nói những lời gây tổn thương cho tôi đến vậy.

Sao cứ phải là tôi, sao không phải là một ai khác.

Chuyện này, chuyện kia, mọi thứ đổ lên đầu tôi như thách thức.

Chị Linh ấy, tôi ghét chị, thật sự rất ghét.

Cả anh Win nữa, tôi cũng ghét anh, thật sự ghét anh.


Tôi ghét tất cả mọi người, thực sự rất ghét và tôi cũng ghét chính mình nữa.
Tôi ghét chính mình vì không bao giờ tự chủ được cảm xúc.

Đứng trước mặt Nhất Kha, tôi thấy tôi vô dụng.

Tôi thấy mình yếu đuối và tôi biết tôi sẽ khóc lúc này.

Nước mắt tôi luôn rơi một cách bất ngờ đến nỗi tôi cũng không bao giờ ngăn lại kịp.

Và dù có ngăn cũng chẳng bao giờ tôi làm được.

Tôi từng nói, tôi là đứa rất dễ khóc, nên gặp bất cứ chuyện gì, tôi đều phải khóc trước đã rồi mới giải quyết sau.

Mặc dù biết khóc chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Tôi ôm mặt, khóc rấm rứt đầy oan ức.

Bởi vì tôi thấy thực sự mình rất oan ức trong chuyện này.

Tôi chẳng làm gì sai nhưng cuối cùng lại thành đứa làm sai mọi chuyện.

Tôi không hề cố ý cướp mất của ai thứ gì nhưng giờ thì chị Linh lại đổ tội cho tôi rằng cướp đi vị trí của chị.

Tôi chưa từng nghĩ, tôi học nhảy để khoe khoang này nọ nhưng giờ chị Linh bảo tôi khoe mẻ rằng mình nhảy giỏi.

Tôi đi đến quán bar, CLB đêm vì anh Win cần tôi để đi đến đó.

Nhưng giờ thì Nhất Kha bảo tôi là đứa chẳng hiền lành gì.
Dù có nói gì thì mọi thứ đều là biện hộ.

Tôi còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận và sống với những lời thị phi đó.

Bởi vì thế, tôi mới thấy tôi ấm ức như thế này.

Để bây giờ, đứng trước mặt một đứa con trai mà tôi ghét cay ghét đắng và khóc òa như một đứa trẻ bị mẹ đánh đòn.
Tôi mặc kệ tụi học sinh đi qua, đi lại dòm ngó.

Tôi mặc kệ Nhất Kha đơ mặt ra nhìn mình.

Tôi mặc kệ tất cả để khóc cho hết nỗi uất ức này mới thôi.

Nhưng tôi đâu biết rằng, Nhất Kha đã bối rối như thế nào khi thấy tôi bỗng nhiên bật khóc.

Và tôi cũng không ngờ rằng, cậu bạn ấy đã đến bên cạnh tôi và lau nước mắt cho tôi như thế này.

Nhất Kha vừa lau nước mắt trên mặt tôi vừa rối rít xin lỗi.

Cậu ấy cứ tưởng tôi khóc vì nghe cậu ấy nói như vậy.

Không hẳn đâu, tôi khóc vì những tổn thương tôi phải chịu đựng và cậu vô tình làm bùng nổ vết thương ấy mà thôi.

Vì vậy, tôi trút hết giận lên người cậu ấy, tôi vừa khóc vừa kể lễ:
- Tại sao..

cậu bảo tôi..

hư hỏng..

tôi..

tôi đã làm gì sai..

cậu cũng đi nhảy..

thì sao tôi không..

không thể được..

cậu là ai..

mà phán xét tôi..

tại sao lại..

đổ hết lỗi lên tôi..

tôi làm gì sai..

sao ai cũng vậy..
Nhất Kha nhăn mặt:
- Đã bảo tôi sai rồi mà lại, đừng có khóc nữa.

Cậu không biết giờ trông cậu xấu xí đến mức nào đâu.
- Cậu..

có bao giờ..

nói tôi đẹp đâu..

trong mắt cậu..

tôi lúc nào..

chẳng..

chẳng xấu..

hức..

hức..
- Tôi đùa với cậu thôi.

Cậu xinh lắm đấy, cho nên đừng khóc nữa.

Tôi xin cậu đấy.

Làm ơn đi, mọi người đang nhìn kìa.
Tôi không nói gì nữa nhưng vẫn khóc sướt mướt không chịu nín.

Cuối cùng, không thể dỗ được tôi nữa.

Nhất Kha lại ôm lấy đầu tôi tựa vào lòng ngực của cậu ấy.

Để mặc tôi khóc cho thỏa thích.

Tôi lúc ấy như người u mê, chỉ biết khóc mà không biết điều gì khác.

Giờ nghĩ lại mới thấy lúc ấy tôi trẻ con thật.

Có lẽ xóa hết định kiến về nhau, tôi và Nhất Kha sau chuyện ấy sẽ coi như là một bắt đầu mới.

Những điều không tốt đẹp lúc trước, sẽ xóa khỏi trí nhớ của tôi vì cậu ấy là người ở cạnh bên tôi lúc tôi yếu đuối, là người cho tôi mượn bờ vai để được khóc thỏa mái.

Và là người đã giỏi chịu đựng, đứng im lặng để nghe tôi khóc.

Từ nay, kẻ thù đã trở thành bạn..