Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Từ Thẩm Quyến về đến Hồng Kông, các cuộc điện thoại quấy rối vẫn không hề thuyên giảm. Tình thần của Cố Hiểu Thần bị tổn hại nghiêm trọng, cả ngày hốt hốt hoảng hoảng. Gần đây các dự án mới của công ty rất bận rộn, cô cùng mấy đồng nghiệp đành phải ở lại tăng ca, làm thêm giờ. Bảy giờ tối, các đồng nghiệp lần lượt rời đi, Cố Hiểu Thần đang thu dọn đồ đạc, cũng chuẩn bị đi.
Chu Trị Thanh đi ra khỏi gian phòng làm việc, quay đầu nhìn về phía cô, “Trợ lý Cố, còn chưa đi sao?”
“Quản lý, tôi thu dọn đồ xong liền đi ngay.” Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nói, hơi mỉm cười.
Thân hình mập mạp của Chu Trị Thanh đi đến trước mặt cô, thuận miệng nói, “Hay như thế này đi, tôi tiễn cô một đoạn.”
“Không cần phiền vậy đâu……..” Cố Hiểu Thần vừa định từ chối, Chu Trị Thanh đã cắt ngang lời cô, cười nói, “Đằng nào cũng tiện đường, cô không cần khách sáo. Trợ lý Cố sẽ không thể không cho tôi mặt mũi chứ?”
Nghe ông ta nói như vậy, Cố Hiểu Thần đành phải gật đầu.
Hai người đi thang máy xuống dưới lầu, Chu Trị Thanh đi đến bãi đậu xe lấy xe, Cố Hiểu Thần đứng chờ ở bên đường ngoài đại sảnh công ty. Cô cúi đầu lặng lẽ đếm ô vuông trên mặt đất, buồn chán giết thời gian.
Một, hai, ba………..
Mặt đất trải đầy ô vuông, các đường vân riêng biệt dù thế nào đi nữa cũng giống như đường thẳng song song trái ngược nhau.
Cố Hiểu Thần đột nhiên dừng bước chân, nhìn chằm chằm những đường thẳng song song ở phía trước, cả người chợt nghẹt thở.
Có lẽ đây chính là khoảng cách, các đường thẳng song song làm sao có thể giao nhau được chứ.
Mãi mãi…… cũng không thể được.
“Reng reng….” Điện thoại di động vang lên.
***
Bãi đậu xe ngầm ở cách đó không xa.
Một bóng dáng chầm chậm đang đi, Chu Trị Thanh không trực tiếp đi lấy xe, mà lại lấy điện thoại di động ra, đổi thẻ sim. Ấn dãy số, khuôn mặt béo tốt kia thật đáng sợ. Điện thoại được kết nối, ông ta nhếch mép cười, nụ cười ngày càng lộ rõ sự ghê tởm, ông ta bịt miệng lại, phát ra giọng nam bị nghẹt thô thiển, “Tiểu bảo bối, em đang đứng một mình ở đâu vậy? Hôm nay mặc nội y màu đen sao? He he he………..”
Sau một tràng tiếng cười, điện thoại bị đột ngột cúp ngang, Chu Trị Thanh cầm điện thoại lộ ra vẻ khoái chí.
“Cách cách------------" Tiếng mở nắp bật lửa.
Chu Trị Thanh bị âm thanh này làm cho giật nảy mình, sống lưng liền lạnh toát. Ông ta sợ hãi liếc nhìn bốn phía, vừa tức giận hét lớn, “Ai! Ra đây cho lão tử!”
Trong bóng tối, ánh lửa phác hoạ ra đường nét khuôn mặt cứng rắn. Người đàn ông một thân tây trang chỉnh tề, dựa vào cột đang châm điếu thuốc. Chân trái của anh ta hơi co nhẹ, tư thế thoải mái không gò bó. Có một cơn gió lạnh thổi vào tầng hầm trống trải, từ lối vào thổi đến, mái tóc đen bị gió thổi bay, đôi mắt sắc như chim ưng sáng rực. Anh ta hút thuốc một cách thản nhiên, toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ.
Chu Trị Thanh trong lòng sợ hãi, ánh mắt hốt hoảng, đã nhìn rõ người đến, liền lập tức lui về phía sau mấy bước, “Cậu………”
Người đàn ông cong khoé môi, tuỳ ý mỉm cười. Nụ cười đó thật gian ác, đôi mắt phát ra hàn quang rùng mình khiến cho da đầu người ta tê dại.
“Hạ…….. Hạ tổng………” Chu Trị Thanh run sợ gọi, đôi chân mềm nhũn, đứng cũng không đứng nổi nữa. Ông ta lập tức giả vờ bình tĩnh, vẫn chối chết cứng miệng, “Hạ tổng sao lại ở đây. Thật trùng hợp.”
“Nhưng tôi là đặc biệt ở đây đợi ông.” Ngũ Hạ Liên phun ra làn khói thuốc, ngậm thuốc ở bên miệng, bắt đầu cởi áo vest. Cánh tay trái vừa giơ lên, âu phục bị ném sang một bên, ném lên giữa không trung, nhưng đã có thuộc hạ kịp thời đi ra, nhận lấy áo vest.
“Rất lâu không luyện tập tay chân rồi. Chúng ta luyện tập một chút đi?” Ngũ Hạ Liên vừa hút thuốc đi về phía ông ta, vừa lắc cổ phát ra tiếng kêu “răng rắc”.
Chu Trị Thanh nhìn thấy khí thế hùng hổ của anh, vội vàng xoay người định tháo chạy.
Ngũ Hạ Liên hút sâu một hơi thuốc, ném đầu thuốc xuống mặt đất. Anh rảo bước, thân hình khoẻ mạnh như một con báo, một chân dẫm lên đốm thuốc đang cháy dở, đuổi theo người đàn ông đang chạy ở phía trước. Bước chân vừa gấp vừa lớn, anh giống như đặc công của tổ chức trong bộ phim nào đó, nháy mắt đã đuổi kịp.
Chu Trị Thanh thở hổn hển, trong khoảnh khắc chớp mắt, trước mặt đã xuất hiện một thân ảnh. Chỉ thấy cậu ta từ trên cao nhìn xuống mình, hơi thở thông thuận, khóe miệng chứa nụ cười lạnh băng. Biết mình chạy không thoát, ông ta liền sợ sệt cầu xin, “Hạ tổng, Hạ tổng, tôi biết sai rồi! Cậu tha cho tôi đi!”
“Ông làm rất tốt.” Ngũ Hạ Liên cười lạnh nói, Chu Trị Thanh liền chết lặng. Lúc ông ta vừa hoàn hồn, một nắm đấm mạnh mẽ lao về phía mặt ông ta, ông ta bị đánh ngã về phía sau, mặt trái hoàn toàn móp méo, sống mũi cũng bị đánh cho lệch một bên, máu chảy thành dòng, nhem nhuốc trên khuôn mặt, rơi cả xuống đất.
“Hạ tổng……….. tha cho tôi……… tôi không dám nữa…….”
Ngũ Hạ Liên một chữ cũng không nói, chỉ cười, phong thần tuấn mỹ. Nắm lấy cổ áo Chu Trị Thanh dễ như trở bàn tay, nâng cả người ôm ra lên. Tay chợt thả ra, nắm đấm của anh lần nữa vung đến, Chu Trị Thanh lại ngã về phía sau. Anh một lần lại một lần lặp lại động tác, đối phương một lần lại một lần bị anh nhặt lên rồi lại đánh cho ngã sõng soài trên mặt đất.
Có máu vương trên mặt đất, cảnh này đẫm máu và bạo lực, tưởng chừng như là giết người.
Chu Trị Thanh bị anh đánh cho đầu choáng mắt hoa, miệng thổ huyết, khó nhọc nói, “Tôi……….. muốn……….. kiện……… cậu.”
Ngũ Hạ Liên cay nghiệt cầm hai tay của ông ta lên, cổ tay vừa xoay nhẹ, hai tiếng “rắc rắc”, cánh tay của ông ta trật khớp gãy. Chu Trị Thanh đau đớn đến sắp ngất đi, trước mắt một ánh đèn trắng, ý thức liền tiêu tan, cũng không có cách nào chống đỡ thêm được nữa.
Tay anh vừa thả ra, thân hình béo tốt kia từ giữa không trung nặng nề rơi xuống, bụi bay mù mịt.
Thuộc hạ cầm áo vest đi đến, cung kính đưa khăn tay cho anh, “Liên thiếu gia.”
Ngũ Hạ Liên cầm lấy khăn lau tay, khinh thường liếc nhìn ông ta, thờ ơ ném lên mặt Chu Trị Thanh. Anh lấy áo vest mặc lại, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, thong thả cất bước, đi qua “cái xác” trên mặt đất, trầm giọng nói, “Đưa vào viện tâm thần.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Trị Thanh không đến Công ty Ngân hàng thương mại. Cố Hiểu Thần căn bản là muốn đến nói lời xin lỗi với ông ta, hôm qua cô không nói tiếng nào đã tự mình đi khỏi. Liền trôi qua vài ngày, Chu Trị Thanh cũng không thấy xuất hiện. Ở trên điều xuống một quản lý mới thay thế, quản lý mới là một người phụ nữ gần năm mươi tuổi.
Về phần quản lý cũ Chu Trị Thanh, nghe nói ông ta được tạm thời điều động đến một chi nhánh ở nước ngoài.