Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Cô gái ngoan thông minh…….
Cố Hiểu Thần có trận ngột ngạt, nụ cười trên khoé môi cũng trở nên hư vô, “Tôi bằng lòng làm một kẻ ngốc.”
Ngũ Hạ Liên ôm cơ thể cô, liền cúi đầu hôn lên cổ cô, một vết lại một vết, nụ hôn vừa gấp gáp vừa mãnh liệt. Toàn thân dường như có dòng điện chạy qua, Cố Hiểu Thần bất an cựa quậy cơ thể, phản kháng hét lên “Đừng”, nụ hôn của anh đột nhiên trì trệ, chỉ dịu dàng lướt qua da cô, hơi thở bắt dầu bất ổn, “Thần Thần……….”
“Tôi phải đi về, buông tôi ra.” Cố Hiểu Thần bị anh ôm chặt, bàn tay to của anh nóng bỏng, xuyên qua y phục cũng vẫn cảm nhận rõ ràng.
“Anh nói rồi, tối nay không cho em đi.” Giọng Ngũ Hạ Liên trầm thấp khản đặc khác thường, giọng nói tràn đầy từ tính giống như đang mời gọi. Cố Hiểu Thần cố chấp vẫn là bốn chữ đó “tôi phải đi về”, mắt Ngũ Hạ Liên liền ngưng tụ, trực tiếp bế cô lên.
Cô giật mình, nhưng anh đã bế cô vào phòng ngủ.
Cô bắt đầu vung chân, bắt đầu đánh anh, tức giận gầm lên, “Anh làm gì!”
Cửa phòng bị đá mở, Ngũ Hạ Liên ấn cô nằm xuống giường lớn. Tóc đen còn ẩm tán loạn trên ga trải giường, áo choàng tắm cũng bởi vì vật lộn mà bung ra. Cô cúi đầu, có thể nhìn thấy thân thể trắng trẻo của cô, sự đầy đặn thấp thoáng dưới xương quai xanh. Đôi mắt cô ánh lên vẻ ẩm ướt, không còn rõ nữa chỉ có sự mơ hồ.
Ánh mắt giao thoa, Cố Hiểu Thần lại nhìn thấy dấu son đỏ trên cổ anh.
Đó là……… dấu tích của phụ nữ để lại.
Anh vừa mới cùng ai sao? Tình nhân mới?
“Em nói xem anh muốn làm gì.” Anh thấp giọng hỏi ngược lại.
Không biết là loại tư vị gì trong lòng đang khuấy động, Cố Hiểu Thần tức giận ngoảnh đầu đi, “Trong đầu anh ngoại trừ cái đó ra, chẳng lẽ còn có cái gì khác sao?”
Ngũ Hạ Liên cười, nhưng nụ cười của anh có chút hiu quạnh, sâu xa phun ra hai chữ, “Có lẽ.”
Cố Hiểu Thần liền khó hiểu, anh lại đè lên cô, ở bên tai cô thổi một luồng khí nóng bỏng, dí dỏm nói, “Vừa nhìn thấy em, anh rất khó mà nghĩ đến cái khác. Toàn bộ đầu óc đều nghĩ………” Anh ngưng lại một chút, hôn lên mặt cô, chậm rãi nói, “Yêu em như thế nào.”
Oành----------
Cố Hiểu Thần xấu hổ đến mức chỉ muốn chôn mình, chỉ đành nhắm mắt trốn tránh. Lúc cô còn đang cho rằng anh sẽ làm gì tiếp theo nhưng trọng lượng trên người đột nhiên nhẹ bẫng. Cô hoài nghi mở mắt, nhìn thấy khuôn ngực trần của anh, cơ thể kiện mỹ rắn chắc. Anh kéo chăn đắp cho cô, cười nói, “Em nhìn anh như vậy là gì, nếu em muốn tiếp tục, anh rất vui vẻ hầu em.”
Anh đang chọc ghẹo cô! Anh là cố ý!
Mặc dù cô có chậm chạp trong chuyện nam nữ, nhưng Cố Hiểu Thần cũng hiểu rõ.
“Ngủ đi.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, cúi đầu nhìn thấy cô căng thẳng nắm lấy góc chăn, đôi mắt đã khôi phục sự trong veo. Gần như là không kiểm soát được, ngón tay thon dài vén những lọn tóc mai vương trên trán cô, bất giác cúi xuống, hôn lên vầng trán mịn màng của cô.
Giống như có chút gợn sóng, ngay lập tức, cô nhắm mắt lại.
Sau đó nghe thấy tiếng bước chân của anh rời đi, đi ra khỏi phòng ngủ, cửa phòng cũng bị đóng lại.
***
Gần năm giờ sáng, Cố Hiểu Thần thức dậy.
Thành phố và căn phòng xa lạ, toàn bộ đều khiến cô không có cách nào ngủ được. Mở chăn ra, cô nhẹ nhàng mở cửa phòng. Đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy anh ngủ trên ghế sô pha ở bên ngoài. Anh ấy vậy mà lại ngủ ở sô pha? Cô vô cùng kinh ngạc đứng ở cửa, bước chân hơi khựng lại. Người anh lớn như vậy, sao có thể ngủ trên chiếc sô pha nhỏ như thế.
Chăn cũng bị rơi xuống đất, anh nằm nghiêng, tay khoanh trước ngực âm trầm ngủ.
Anh ấy không lạnh sao?
Cố Hiểu Thần nín thở, thật khẽ khàng đi đến bên cạnh anh. Cô thò tay xuống nhặt chăn lên, muốn đắp lại cho anh. Nhưng vừa cúi đầu, liếc về phía cổ anh, dấu son môi đỏ tối qua thoáng thấy giờ đã không còn thấy nữa, chắc lúc tắm đã bị nước rửa trôi đi, không có nửa dấu tích lưu lại. Cô đắp chăn lên người anh, nhìn anh rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Quần áo tối hôm qua phơi cả đêm, đã được hơi ấm trong phòng hong khô hết, mặc lên người rất nhăn nheo.
Cố Hiểu Thần nhanh chóng chỉnh trang bản thân, thu dọn đồ đạc rồi lặng lẽ rời đi.
Lúc cô đi, anh còn đang ngủ say.
Sau khi về đến khách sạn mình đang ở, Cố Hiểu Thần vội vàng thay bộ quần áo sạch. Lại chờ thêm một lúc, đợi đến khoảng tám giờ, điện thoại trong phòng vang lên. Cố Hiểu Thần bắt máy, Tiểu Lý ở đầu điện thoại bên kia nói, “Trợ lý Cố, cô dậy chưa? Thu dọn đồ đạc một chút, chúng ta phải lập tức đi ngay.”
“Tôi đã dậy rồi, đồ đạc cũng thu dọn xong rồi.”
“Vậy thì tập hợp ở đại sảnh nhé.”
“Được.”
Kết thúc cuộc gọi, Cố Hiểu Thần cầm túi hành lý xuống dưới lầu. Cô ở đại sảnh tầng trệt chờ một lúc, Tiểu Lý và Chu Trị Thanh một trước một sau đi đến. Cô đứng dậy, Tiểu Lý liền lấy túi hành lý của cô đặt vào trong xe. Chu Trị Thanh cười nói, “Chúng ta đến nhà hàng ăn chút gì đó.”
Ở nhà hàng ăn xong, ba người trở lại ngồi vào trong xe.
“Trợ lý Cố, cô hôm qua đi sớm quá, bỏ lỡ mất phần sau.” Tiểu Lý hào hứng nói.
Nghĩ đến buổi tối hôm qua, sắc mặt Cố Hiểu Thần liền trắng bệch, nhẹ giọng nói, “Tối qua có hơi mệt.”
“Thể lực, tinh lực của phụ nữ không bằng đàn ông.” Chu Trị Thanh nói.
Cố Hiểu Thần chỉ cười cười, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Xe chậm rãi chạy xa khỏi khách sạn, đi về Hồng Kông. Đúng lúc này, đi qua một quán hoành thánh ở ven đường, đôi mắt cô hơi híp lại.
Sau cơn mưa nhỏ cả một đêm, ánh nắng sáng sớm thật chói mắt.
Trong căn phòng khách sạn nào đó, người đàn ông ngủ trên sô pha từ trong sâu thẳm thức giấc. Anh vừa động đậy, chăn lại từ trên người trượt xuống, một nửa rơi trên mặt đất. Ngũ Hạ Liên mở đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, anh từ từ ngồi dậy trên sô pha. Nhướn nhướn lông mày, lúc này mới hơi có chút tỉnh táo.
Anh quay đầu nhìn, lại thấy cửa phòng ngủ khép hờ.
Đột nhiên, ánh mắt căng thẳng.
Ngũ Hạ Liên gấp gáp lao về phía phòng ngủ, chỉ thấy trong phòng không có ai cả, thậm chí ngay cả trong không khí cũng không có hơi thở của cô, cô ấy đã sớm đi từ lúc nào. Anh đi về phía chiếc giường lớn kia, đưa tay thò đến chiếc chăn, lạnh ngắt không có chút hơi ấm nào, xem ra cô ấy đã đi cũng lâu rồi.
“Kính cong---------" Có người ấn chuông cửa.
Ngũ Hạ Liên xoay người đi mở cửa, cửa vừa mở ra, Ôn Tĩnh Đồng mặc một chiếc váy ngắn đứng ngoài cửa, tươi tắn xinh đẹp. Hai tay cầm túi xách, cô dịu dàng cười, “Chào buổi sáng.”
Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên dựa vào cửa nở một nụ cười lạnh.