Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 208: Cười Trộm




Sau hai giờ chiều, giờ nghỉ vừa mới kết thúc, lúc mọi người đều đang bận rộn làm việc.

Cố Hiểu Thần ngồi ở vị trí đang gõ bàn phím, dưới thấu kính là một đôi mắt nghiêm túc, tập trung. Đột nhiên, có người đi đến gần cô, đặt một tập văn kiện lên bàn cô. Cố Hiểu Thần giật mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy quản lý Thái Hoa mới đứng ở trước mặt mình, cô sững sờ, đứng dậy, “Quản lý Thái.”

“Trợ lý Cố, xử lý tập văn kiện này đi. Không vội, cô cứ từ từ làm.” Thái Hoa mỉm cười nói.

“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp lời, nhìn bà ấy xoay người rời đi.

Thái hoa vừa đi vào gian phòng quản lý, một nữ đồng nghiệp ở bên cạnh lập tức thò đầu sang thì thầm nói, “Trợ lý Cố, cô có cảm thấy quản lý Thái rất tốt với cô không?”

“Có sao?” Cố Hiểu Thần ngồi xuống, hoài nghi nói.

“Dĩ nhiên là có. Chỉ một tập văn kiện mà còn phải đích thân đưa đến cho cô, loại tình huống này phải là cô vào lấy mới đúng. Còn nữa, thỉnh thoảng lúc quản lý Thái giáo huấn chúng tôi, khuôn mặt đó chưa bao giờ cười. Cô nói xem một người phụ nữ lớn tuổi như bà ấy, quan tâm ưu ái cô như vậy để làm gì? Tôi nghe nói mấy bà già mới có loại sở thích này……..” Nữ đồng nghiệp nhỏ giọng xì xầm, vỗ vỗ bả vai cô.

Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc, nghe cô ấy nói như vậy, cũng cảm thấy kỳ lạ.

Mấy ngày tiếp theo, Cố Hiểu Thần cũng cố tình giữ khoảng cách với Thái Hoa. Trong lòng dường như có vướng mắc nên có chút thận trọng hơn. Còn tên biến thái kia thỉnh thoảng vẫn gọi điện đến, nhưng lại trở lại như lúc ban đầu, không nói gì. Sau khi tiếp xúc với Thái Hoa một khoảng thời gian, Cố Hiểu Thần cũng không thấy bà ấy có điểm nào kỳ lạ, lòng đề phòng cũng buông lỏng.

Thỉnh thoảng nói chuyện phiếm, Thái Hoa cũng nói về đứa con của bà ấy.

Thậm chí còn đưa hình cho cô xem.

Đó là một cậu con trai như ánh nắng mặt trời khoảng mười tuổi, dáng người cao gầy, mi tâm có mấy phần giống Thái Hoa.

Những lúc thế này, Cố Hiểu Thần đều cảm giác được một chút ấm áp.

Mấy ngày này, cô vừa vào làm việc ở công ty mới nên rất hiếm khi gọi điện cho Lâm Phân. Sau khi trải qua chuyện của Châu Thành Trạch, số lần cô và Lâm Phân gặp nhau càng ít hơn. Nháy mắt, từ lần chia tay trước đến bây giờ vậy mà cũng chưa gặp lại. Đột nhiên bắt đầu thấy nhớ Lâm Phân, mẹ của cô.

Sau khi tan làm, Cố Hiểu Thần đi mua ít rau. Từ cửa hàng tiện lợi đi ra, một tay xách đồ, một tay xách túi, chậm rãi đi về, rồi lại theo thường lệ đi thang máy lên tầng cao nhất. Cửa thang máy vừa mở ra, lại nhìn thấy mấy người nhân viên mặc đồng phục khuân vác đang chuyển đồ vào một căn hộ.

Căn hộ này hoá ra là căn hộ trống, xem ra là giờ mới có người đến ở.



Cố Hiểu Thần cũng không quan tâm, xoay người đi lên cầu thang, phía trên cầu thang chính là căn hộ áp mái của cô.

***

“Cốc cốc cốc------" Bốn giờ chiều, có người gõ cửa.

Từ sau khi tên biến thái kia xuất hiện, lòng đề phòng của Cố Hiểu Thần càng đặc biệt nhạy bén.

Cô không lập tức mở cửa, mà hỏi, “Ai ở bên ngoài?”

“Cố Hiểu Thần tiểu thư phải không? Tôi là nhân viên chuyển phát nhanh! Mời cô ra ký nhận một kiện hàng được không?” Giọng vang của người đàn ông truyền qua cửa.

Cố Hiểu Thần lúc này mới mở cửa thành một khe hở nhìn thấy là nhân viên chuyển phát nhanh bên ngoài cửa, cô thở phào nhẹ nhõm. Ký nhận kiện hàng, cô cầm đồ rồi đóng cửa lại. Nhìn gói hàng trong tay, trong lòng cũng bắt đầu phỏng đoán, liệu là ai gửi đến đây? Chẳng lẽ là mẹ gửi đến sao?”

Trong lòng Cố Hiểu Thần chợt vui vẻ, còn chưa kịp ngồi xuống đã vội vàng xé bao hàng ra.

Đó là một cái hộp màu xanh da trời, nhìn vô cùng gọn gàng.

Nhưng trong hộp dường như có thứ gì đó, phát ra âm thanh sột soạt.

Cố Hiểu Thần có chút nghi ngờ, cái gì vậy nhỉ?

Cô chầm chậm mở nắp hộp, cái gì đó liền nhảy ra, bò lên mu bàn tay cô. Cô giật bắn mình, cảm giác nhột nhạt khiến cô nôn nao trong bụng. Nhìn xuống, một đám bọ đen leo lên tận mu bàn tay, cô sợ đến mức mềm nhũn, chiếc hộp rơi khỏi tay cô xuống dất.

Trong tích tắc, vô số con gián từ trong chiếc hộp bò ra, bắt đầu xâm chiếm địa bàn của cô.

“Á-----------" Cố Hiểu Thần hét lớn, lập tức mở cửa lao ra ngoài. Cô cuống cuồng bỏ chạy, lao xuống cầu thang. Thậm chí còn không nhìn rõ phương hướng, đâm thẳng vào ai đó. Một mùi thuốc lá bay đến, cô hoảng loạn ngẩng đầu, lại nhìn thấy một khuôn mặt tuấn dật quen thuộc, cô lại kinh ngạc.

Ngũ Hạ Liên?

Cố Hiểu Thần lập tức lùi về phía sau, cố gắng trấn tĩnh, nghi ngờ liếc anh, “Anh………” ấp úng một hồi, cô bối rối hỏi, “Sao anh lại ở đây?”



“Sao anh không thể ở dây.” Ngũ Hạ Liên mỉm cười, ngữ khí tràn đầy trêu chọc, hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ em cho rằng anh tới đây tìm em?”

Cố Hiểu Thần bị anh nói như vậy, cau mày không nói gì.

Ngũ Hạ Liên cười cười, đột nhiên đi về phía một căn hộ khác. Cô hiếu kỳ nhìn anh, anh lấy chìa khoá ra mở cửa.

Càng kỳ tích hơn là, cánh cửa đó vậy mà lại bị chìa khoá mở ra!

Thượng đế ơi!

“Anh……” Cố Hiểu Thần mở to mắt, không dám tin vào mắt mình nữa.

Sẽ không phải anh chính là hàng xóm mới chuyển tới đấy chứ? Không phải chứ!

Anh cao cao tại thượng như vậy, được nuông chiều từ nhỏ, đại thiếu gia ngậm thìa vàng mà lớn, lại ở một căn hộ như thế này?

Cố Hiểu Thần xoay người định về tầng áp mái của mình, nhưng chợt nhớ đến lũ gián đáng sợ kia, liền hoá đá tại chỗ, do dự không đi nữa.

Gián, một căn phòng toàn gián!

Trong đầu vang lên tiếng ù ù, nhưng cô còn đang mặc đồ ngủ, đi dép lê, tóc tai bù xù, thậm chí còn không biết phải làm gì! Quay đầu thấy anh đang đưa tay đóng cửa, Cố Hiểu Thần vội vàng lao đến chỗ anh, đẩy cửa ra. Anh quay đầu nhìn cô, cô cúi đầu bẻ hai tay, ngại ngùng nói, “Giúp em một chuyện được không?”

Ngũ Hạ Liên thờ ơ hỏi, “Sao?”

“Em………” Cố Hiểu Thần ấp úp mở miệng, “Căn hộ của em có rất nhiều………”

Ánh mắt Ngũ Hạ Liên lướt qua cô, nhìn về phía sau cô, đột nhiên nói, “Ở đây sao lại có rắn?”

“Rắn? Em ghét nhất là rắn!” Cố Hiểu Thần liền hét lớn, sợ hãi nhảy tót lên ôm chặt anh, giống như gấu túi ôm lấy cây bạch đàn, “Rắn ở đâu!”

Ngũ Hạ Liên cũng thuận thế ôm lấy cô, cong khoé miệng hài lòng, có chút cười trộm.