Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Ngũ Hạ Liên lập tức dẫn cô về khách sạn đang ở.
Trên đường, Cố Hiểu Thần chỉ khóc, một câu cũng không nói. Tâm trạng của cô rất kích động, có chút suy sụp. Đến khi về phòng khách sạn, tâm trạng cô mới hơi ổn định lại, không còn khóc nữa. Nhưng khuôn mặt nhỏ trắng bệch dưới ánh đèn càng lộ rõ sự yếu đuối, vô tội như vậy khiến người ta thương tiếc. Cô bị nước mưa làm cho ướt sũng, tóc, quần áo đều dán sát vào cơ thể.
Áo sơ mi trên người Ngũ Hạ Liên cũng bị nước mưa làm ướt hết, có giọt nước còn theo tóc anh rơi xuống.
Anh nắm tay cô, dẫn cô vào phòng tắm, trầm giọng nói, “Em ướt hết rồi, đi tắm trước đi.”
Cố Hiểu Thần cắn cánh môi, trong khoảnh khắc anh thả tay ra, ngược lại lại nắm lấy tay anh. Ngũ Hạ Liên cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cô nhìn ở ngực anh, nhẹ giọng nói, “Em sợ……..”
“Đừng sợ. Không sao nữa rồi. Anh ở bên ngoài.” Sợi dây trong lòng bị gảy, Ngũ Hạ Liên lần nữa ôm cô vào trong ngực, “Anh sẽ không đi.”
Cô tham lam hít lấy mùi của anh, cứ như vậy dường như không còn cảm thấy sợ nữa.
Ôm cô một lúc, giọng nam trầm thấp của Ngũ Hạ Liên ở bên tai cô thì thầm, phả ra hơi thở nóng hổi, “Cùng tắm được không?”
Cố Hiểu Thần liền giật mình, nhiệt độ hai tai chợt tăng nhanh, mặt bắt đầu đỏ bừng sung huyết, giống như quả cà chua chín mọng. Choáng váng một lúc, cô lúc này mới có phản ứng, bất giác từ trong ngực anh tránh ra, giọng nói nhẹ như không, ấp úng nói, “Em…… em đi tắm đây.”
Ngũ Hạ Liên nhìn cô đi vào phòng tắm, nhìn cửa kính bị đóng lại, anh xoay người đi về phía sô pha, tiện tay cởi áo sơ mi đã bị mưa làm ướt xuống, ném ở một bên.
Cửa phòng tắm bằng thuỷ tinh thiết kế mờ ảo, nên có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ ở bên trong.
Trong đầu không khỏi liên tưởng đến cơ thể trắng nõn của cô, cái gì đó nảy lên, anh có ý niệm muốn ôm cô.
“Cách cách--------" Mở nắp hộp bật lửa, anh lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Khói thuốc trắng quanh quẩn trong phòng, mùi thuốc lá dần trở nên nồng nặc.
Không biết qua bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm cuối cùng cũng ngừng hẳn.
Cửa kính bị nhẹ nhàng đẩy ra, Cố Hiểu Thần mặc áo choàng tắm đi ra ngoài.
“Tắm xong rồi sao?” Ngũ Hạ Liên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mái tóc đen của cô ướt sũng dán lên hai gò má, một tay nắm nhẹ thành quyền, một tay kia cầm chiếc kính gọng đen. Nhưng áo choàng tắm quá rộng rãi khiến cô càng thêm thanh tú nhỏ nhắn hơn, giống như một con búp bê sứ đặt trong túi, cô có thói quen cúi đầu, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó bị mất.
Cô bất an túm chặt vạt áo, ấp úng nói, “Em phải đi đây.”
“Cứ mặc thế này?” Ngũ Hạ Liên hút thuốc, lông mày hơi nhíu. Anh đứng lên, ngực trần, chỉ mặc mỗi quần tây, bước lớn trầm ổn đi đến gần cô. Cố Hiểu Thần không dám nhìn anh, cảm giác được anh đang đi đến chỗ mình, cô có chút không biết nên xử lý thế nào nhưng lại càng sợ phải ở một mình, nhưng vẫn xoay người muốn đi.
“Không cho đi.” Ngũ Hạ Liên nắm lấy cổ tay cô, bá đạo quát.
Cố Hiểu Thần liền hoang mang, suýt chút nữa thì cắn đầu lưỡi, “Em phải đi về.”
“Tối nay, không cho em đi.” Sự bá đạo của anh càng lúc càng gia tăng.
“Anh làm sao………” Mày liễu Cố Hiểu Thần hơi cau lại, anh đã nắm lấy tay cô dẫn đến sô pha ngồi xuống.
“Nếu dám đi, em cứ thử xem.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng uy hiếp, lại xoay người đi vào phòng tắm, lấy khăn ra quay lại bên cạnh cô. Cố Hiểu Thần im lặng ngồi trên sô pha, hơi thận trọng. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, điếu thuốc trong tay vẫn còn trên môi, hai tay cầm khăn lên lau tóc cho cô, động tác có chút thô lỗ, nhưng cũng rất cẩn thận.
Cố Hiểu Thần định đưa tay lấy khăn, cô không quen với tình huống thân mật như vậy, “Để em tự………”
“Ngoan ngoãn đừng động, hiểu chứ?” Anh quát một tiếng, nắm tay cô không cho cô làm loạn.
Căn phòng yên tĩnh, ngoài cửa sổ vẫn rả rích mưa.
Ngũ Hạ Liên vừa giúp cô lau tóc vừa hỏi, “Nói đi, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Nhắc đến chuyện đáng sợ kia, Cố Hiểu Thần cả người liền căng thẳng. Ngũ Hạ Liên cảm giác rõ ràng được sự thay đổi của cô, đôi mắt thâm sâu, tóc đen che một bên mặt cô, nghe thấy cô nói, “Lúc trước có người luôn nửa đêm gọi điện đến, lúc đầu chỉ gọi điện rồi cúp luôn. Nhưng sau này, người đó bắt đầu nói mấy lời rất kinh tởm trong điện thoại……”
Cô chậm rãi kể, vạt áo bị siết chặt đến nỗi muốn rách.
“Người đó quấy rồi em bao lâu rồi?” Ngũ Hạ Liên lạnh mặt, ngữ khí không thể gấp gáp hơn được nữa.
Cố Hiểu Thần nghĩ một lúc, giọng run rẩy nói, “Sắp một tháng rồi.”
“Cho nên lần trước em hét biến thái, cũng là vì sợ có người đuổi theo em?” Tay đang giúp cô lau tóc chợt dừng lại, Ngũ Hạ Liên nộ khí bừng bừng.
Đầu Cố Hiểu Thần cúi đến đầu gối, ấp úng “Vâng” một tiếng.
“Em là đứa ngốc phải không? Gặp phải loại chuyện này sao không báo cảnh sát?” Ngũ Hạ Liên lớn tiếng mắng, giận dữ ném khăn lau lên bàn trà.
Cố Hiểu Thần cắn răng, “Em đã báo cảnh sát, nhưng phía cảnh sát cũng không tra được.”
“Vậy sao em không nói với anh? Anh có thể để cho em bị người ta quấy rối thành ra thế này sao?” Anh thở hổn hển chất vấn, lại ra lệnh, “Em bây giờ tuyệt đối không thể ở căn phòng đó nữa! Chuyển nhà đi! Sau khi về lập tức chuyển nhà cho anh!”
“Tiền thuê phòng rất rẻ, cũng ở gần công ty.”
“Em không có tiền sao? Phòng ở gần công ty em có rất nhiều!” Cô nói có mỗi một câu, anh lập tức bác bỏ luôn, hút thuốc mạnh một hơi, căm giận nói, “Anh nói em chuyển nhà thì chuyển nhà đi!”
Thái độ của anh thật khiến người ta nổi giận, Cố Hiểu Thần cau mày nói, “Tại sao em phải nói với anh, anh nhiều tiền là chuyện của anh, em không chuyển. Em… em lại không phải là gì của anh!”
Lời nói này đến cuối cùng vậy mà có chút chua xót.
Đang hút thuốc, anh suýt bị sặc khói nên bực bội rút điếu thuốc ra. Ngũ Hạ Liên nhìn cô chằm chằm, im lặng một lúc mới nói, “Cố Hiểu Thần, khẩu vị của em không nhỏ, muốn danh phận?”
Cố Hiểu Thần cười, cũng chẳng biết tại sao lại cười như vậy. Cô đứng dậy, bình tĩnh nói, “Hôm nay cảm ơn anh.”
Nhìn thấy cô định đi, Ngũ Hạ Liên liền đứng dậy, từ phía sau ôm lấy cô. Hai cánh tay dùng lực ôm chặt lấy cô, anh dựa đầu vào vai cô. Cố Hiểu Thần định cạy tay anh ra, anh lại càng siết chặt hơn, trầm giọng nói, “Cô ngái ngoan thông minh, đừng đòi hỏi quá nhiều.”