Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 204: Ôm Chặt Lấy Anh




Trong phòng riêng sang trọng của Pub, ánh đèn hỗn loạn, căn bản tiếng nhạc ầm ĩ đã đổi sang nhạc nhẹ.

“Tôi chọn được một chai rượu đỏ, không biết anh có thích không.” Ôn Tĩnh Đồng mặc một chiếc váy ngắn gợi cảm cổ V sâu, dáng người thướt tha, mái tóc dài suôn thẳng óng ả, đôi mắt phượng khẽ nheo lại.

Ngũ Hạ Liên ngồi ngay ngắn trên sô pha, áo vest đã cởi ra đặt ở một bên, tay áo sơ mi cũng cuộn lên mấy vòng, rất thoải mái. Một tay anh kẹp điếu thuốc, bộ dạng uể oải tuỳ ý. Đôi mắt anh hơi nheo lại, khóe miệng cong lên một vòng cung, vô tình lộ ra mùi vị nam nhân, sát lực vô hạn.

“Uống một ly nhé.” Anh vẫn im lặng không nói gì, Ôn Tĩnh Đồng cũng không tức giận, ngược lại còn cười.

Cô là gái hồng lâu nổi tiếng trong giới, chỉ một nụ cười của cô cũng thu được rất nhiều đàn ông lao đến, và cô được những người đàn ông ngầm gọi là “nữ thần”. Ôn Tĩnh Đồng ở Bằng Thành lăn lộn giống như cá gặp nước, nhưng trong lòng cô vẫn luôn chờ một người đàn ông tâm đầu ý hợp xuất hiện.

Ôn Tĩnh Đồng đưa ly về phía anh, cười chói mắt.

Người đàn ông trước mắt đúng là không tệ.

Ngũ Hạ Liên nhận lấy ly rượu, chỉ cầm trên tay lắc nhẹ, chất lỏng màu đỏ hồng ở trong ly sóng sánh. Anh nhìn Ôn Tĩnh Đồng, như cười như không, khí chất thờ ơ, lạnh nhạt càng khiến người ta mê mệt.

“Không uống sao.” Ôn Tĩnh Đồng lẩm bẩm một câu rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Cô nghiêng đầu cười, tay mềm mại lấy đi ly rượu trong tay anh. Đột nhiên ngẩng đầu uống một hơi, trong miệng còn chứa đầy rượu đỏ rồi cứ như vậy đến gần anh, dùng miệng đút rượu cho anh, khàn giọng thì thầm, “Mùi vị……… thế nào?”

Ngũ Hạ Liên vẫn bất động, nụ cười kia càng thêm vô vị, phun ra ba chữ, “Lấy lòng tôi.”

Ôn Tĩnh Đồng đặt ly rượu xuống, tay thò vào trong áo sơ mi của anh nhẹ nhàng thăm dò bộ ngực săn chắc của anh. Môi đỏ đến gần cổ anh, bắt đầu hôn cổ anh, nụ hôn của cô trượt dần xuống dưới, ngón tay mở cúc áo sơ mi. Để lại vết tích son đỏ trên người anh.

“Cốc cốc------" Cửa phòng bao đột nhiên bị người gõ vang, truyền đến tiếng gọi, “Liên thiếu gia!”

Đó là thuộc hạ của Ngũ Hạ Liên.

Ôn Tĩnh Đồng dừng động tác, ngã vào lòng anh rồi im lặng.

“Vào đi.” Ngũ Hạ Liên không đẩy cô ra, cũng không ôm cô.



Thuộc hạ liền đi vào trong phòng, muốn nói mà lại thôi.

“Tôi đi dặm lại lớp trang điểm.” Ôn Tĩnh Đồng nói, thức thời đứng lên rời đi.

Đợi sau khi cô đi, thuộc hạ liền nói, “Liên thiếu gia, là tôi thất trách, vừa mới vào phòng vệ sinh, lúc quay lại mới phát hiện không thấy Cố tiểu thư đâu nữa.”

“Đi tìm.” Ngũ Hạ Liên cả người rét lạnh, lãnh ý phun trào. Điếu thuốc giữa những ngón tay còn đang cháy dở, anh lấy điện thoại ra ấn dãy số của cô, cuộc gọi thứ nhất vừa được truyền đi, đợi cuộc gọi được kết nối. Không dễ gì mới nhận cuộc gọi vậy mà chỉ mở miệng hỏi “Em đang ở đâu?” lại bị cô cúp ngang.

Thấy đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng “tút tút”, cơn nộ khí mãnh liệt bùng lên.

Điện thoại bị anh ném lên bàn trà bằng kính, càng hút thuốc nhiều hơn.

Giằng co một phút, lại cầm điện thoại lên gọi đi.

Từ trước đến giờ chưa có cuộc điện thoại nào lại khiến anh phẫn nộ như vậy, Ngũ Hạ Liên nắm chặt điện thoại. Đợi một lúc lâu mới được kết nối, chỉ nghe thấy tiếng mưa tí tách cũng không nghe thấy tiếng của cô.

“Em đang ở đâu?” Trong lòng vô cùng phiền muộn, anh ôn nhu xen lẫn tức giận truy hỏi.

Tiếng mưa vẫn rả rích, âm thanh ở đầu điện thoại bên kia nhẹ đến không thể nhẹ hơn được nữa, dường như run rẩy bất lực, “Em sợ quá……….”

Chỉ có ba chữ, Ngũ Hạ Liên đột ngột từ ghế sô pha đứng dậy. Anh nghiến răng tức giận, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi từng chữ từng chữ, “Nói anh biết! Em đang ở đâu?”

“Em không biết…… em không biết…….. có người đuổi theo em…… có người đuổi theo em………..” Cô bàng hoàng bất an nói, giọng nói đó đột nhiên nghẹn lại, cô nói đứt quãng, không có cách nào trình bày toàn bộ sự việc, chỉ khiến người ta càng cảm thấy lo âu nóng lòng.

“Có phải em đang ở gần đây không?” Ngũ Hạ Liên trầm giọng hỏi.

“Em ở trong con hẻm…… em bị lạc đường……..”



“Đừng sợ, anh đi tìm em. Em tìm chỗ nào trốn đi, đừng phát ra tiếng. Anh nhất định sẽ tìm được em.” Lông mày Ngũ Hạ Liên cau chặt, trầm lắng vỗ về trong điện thoại, “Anh bây giờ đi tìm em ngay. Em đừng phát ra tiếng.” Anh thậm chí còn không dám cúp điện thoại, cứ như vậy lao ra khỏi phòng bao.

“Hạ tổng?” Ôn Tĩnh Đồng vừa lúc trở lại, chỉ thấy anh chạy ra khỏi phòng bao, cô hoài nghi gọi.

Ngũ Hạ Liên không quan tâm, giống như căn bản không nhìn thấy cô vậy, bước lớn chạy đi.

Ôn Tĩnh Đồng ngây người đứng tại chỗ, nghe thấy anh thì thầm gọi, “Thần Thần………”

***

“Tiểu bảo bối……. em đang ở đâu…… đừng trốn nữa………tôi ngay lập tức sẽ tìm thấy em……….”

Không biết có phải là ảo giác hay không, âm thanh đáng sợ đó cứ văng văng bên tai cô. Cố Hiểu Thần cuộn tròn thành một cục, ngồi xổm trong góc, dùng mấy cái nắp giỏ che người mình. Trong con hẻm tối tăm này, mưa nhỏ vẫn tiếp tục rơi. Tóc lẫn quần áo của cô sớm đã bị ướt, toàn thân lạnh run.

Điện thoại vẫn cầm trong tay, nhưng bởi vì hết pin nên không thể gọi được nữa.

Cố Hiểu Thần sợ hãi ôm chặt mình, cắn chặt môi, không phát ra bất cứ tiếng động gì.

Tiếng bước chân dần dần đến gần, cơ thể cô run rẩy. Cô không dám ngẩng đầu, cũng không dám nhìn về phía người đến, chỉ sợ khi nhìn thấy sẽ khiến bản thân hoảng loạn. Cô sợ hãi càng thêm cuộn nhỏ cơ thể lại, thân thể gầy yếu nấp sau cái giỏ tre, bịt chặt miệng không để cho mình khóc.

Đột nhiên, giỏ tre trước mặt bị người kéo ra, Cố Hiểu Thần hét lớn, “Á----------"

Tiếng hét thê lương của cô vang vọng trong con hẻm.

Bóng đen kia ngồi xổm xuống trước mặt cô, hai tay đưa ra, gắt gao ôm chặt cô vào trong ngực. Sợ hãi đến sắp nghẹt thở, lại rơi vào một lồng ngực ấm áp, ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt quen thuộc, Cố Hiểu Thần giống như túm được cánh bèo cứu mạng, lập tức ôm chặt lấy anh.

Lần đầu tiên ôm anh, phát ra tiếng nghẹn ngào như thú cưng.

“Không sao rồi, không phải sợ. Đừng sợ.” Ngũ Hạ Liên nhẹ nhàng an ủi cô, cô liền khóc lớn thành tiếng, gọi tên anh, “A Hạ……….”