Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Anh gọi một lần lại một lần, “Thần Thần. Thần Thần.”
Cách gọi mới này chỉ có một người từng gọi qua. Đó là Cố Thanh. Trong lúc băn khoăn, sợ hãi, giọng nam trầm thấp của Ngũ Hạ Liên cho Cố Hiểu Thần một loại ảo giác, giống như cô đang dựa dẫm ỷ lại vào Cố Thanh mà cô yêu quý nhất. Lòng sợ sệt dần dần bình lặng, hơi thở gấp gáp của cô chuyển dần sang bình thường, không còn sợ hãi nữa.
“Em đừng hoảng loạn, anh đảm bảo sẽ không chạm vào em.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, ngữ khí có chút bất lực.
Gương mặt nhỏ trắng bệch của Cố Hiểu Thần bắt đầu có chút huyết sắc nhưng cũng không trả lời, chỉ cứng ngắc không động đậy. Anh buông tay, cài dây an toàn cho cô xong. Cô dựa một bên mặt vào cửa sổ xe, cũng không có ý định mở miệng nói gì. Anh nắm vô lăng, chân giẫm ga cho xe chậm rãi chạy đi.
Cố Hiểu Thần không có ý thức về phương hướng, hơn nữa lại là thành phố xa lạ, chỉ có thể để anh tuỳ ý chở đi.
Ven đường có vô số quán nhỏ, anh cho xe dừng lại ở bên đường.
Ở phía trước không xa là một nhà hàng nhỏ nhưng lịch sự.
“Xuống xe. Ăn chút gì đó với anh.” Sau khi dừng xe lại, Ngũ Hạ Liên đưa tay muốn giúp cô tháo dây an toàn, nhưng cô đã tháo dây an toàn từ trước, cố tình tránh sự quan tâm chăm sóc của anh. Tay anh khựng lại giữa không trung, cũng không để bụng. Thu tay lại rồi thản nhiên xuống xe.
Cố Hiểu Thần cũng xuống xe, nhẹ giọng nói, “Hạ tổng, tôi không đói.”
“Nhưng anh đói.” Anh sâu xa nói, đôi mắt trong bóng tối sáng rực lạ thường.
“Em không đói, vậy không cần ăn. Nhìn anh là được rồi.” Lông mày Ngũ Hạ Liên nghiêm nghị, thờ ơ nói. Thấy cô vẫn đứng ở một chỗ mà không đi, anh định nắm tay cô dắt đi, nhưng cô đã chủ động cất bước đi về phía quán nhỏ kia.
Đã gần mười giờ đêm, khách trong quán nhỏ chỉ có vài ba người.
Đây là một quán ăn nhẹ, chủ yếu bán cháo, hoành thánh, mỳ và các loại tương tự.
Ngũ Hạ Liên tuỳ ý gọi món, Cố Hiểu Thần cúi đầu không nói gì. Người phục vụ cầm thực đơn rời đi, anh rút một điếu thuốc. Mùi thuốc thoang thoảng bay đến, cô nghe thấy anh giống như đang trêu chọc nói, “Lúc ở cùng người khác, cũng không thấy em nói ít như vậy. Sao ở cùng anh, em lại không nói gì.”
Cố Hiểu Thần mím môi, vẫn không nói gì.
Món ăn được bưng lên, cô nhìn, trên bàn bày ra hai bát cháo, hai bát hoành thánh, một ít món ăn kèm tinh tế. Sao cái gì cũng là hai phần? Anh lấy một phần trong số đó đặt đến trước mặt cô, thờ ơ nói, “Một mình ăn không có khẩu vị, em cũng tuỳ ý ăn một chút đi.”
“Tiểu thư, cô nếm thử một chút xem. Món hoành thánh của quán chúng tôi ngon lắm.” Nhân viên phục vụ ở một bên đúng lúc tiếp lời, quả là giống như bị ai đó thông đồng mua chuộc.
Sự nhiệt tình của người phục vụ khiến cho Cố Hiểu Thần ngại ngùng, cô cầm thìa lên múc một miếng hoành thánh bỏ vào miệng. Vỏ ngoài mỏng, nhân là tôm nõn, ăn thử một miếng, mùi vị đúng là rất ngon.
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu mỉm cười, “Thật sự là rất ngon.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Người phục vụ cười vui vẻ, cầm khay lên xoay người rời đi.
Tay Cố Hiểu Thần cầm thìa, thận trọng liếc nhìn anh. Bỏ thuốc lá vào trong gạt tàn, anh im lặng uống cháo. Nét mặt đó nhìn không ra là ngon hay không ngon, mùi vị món ăn ngon hay không đều không quan trọng, chỉ là ăn cho xong.
Buổi tiệc lúc nãy, một đám người chúc rượu, cô thực sự căn bản là không ăn được gì nhiều.
Đến cuối cùng vậy mà lại là cô ăn nhiều hơn anh. Đây thật là phiền muộn.
Đợi đến lúc ăn gần xong, anh gọi thanh toán tiền, sau đó đưa cô về khách sạn cô đang ở. Xe vừa mới dừng lại, ở trong xe, Cố Hiểu Thần xoay người nhìn anh, những lời nói suy nghĩ cả buổi tối, cuối cùng cũng chỉ đúc thành một câu, cô không nhanh không chậm nói, “Hạ tổng, sau này xin đừng như thế này nữa.”
“Sao vậy?” Anh lập tức hỏi ngược lại, biết rõ mà vẫn hỏi.
Cố Hiểu Thần nắm nhẹ nắm tay, bị anh dồn ép đành phải nói rõ ràng, “Đừng lấy thân phận Hạ tổng ra để bắt tôi đổi chỗ, bắt tôi ngồi vào xe của anh, thậm chí là bắt tôi cùng anh dùng bữa.”
“Anh nghĩ em hiểu lầm một chuyện.” Ngũ Hạ Liên liếc mắt nhìn cô, cô hơi giật mình, anh ngưng mắt nói, “Anh lấy thân phận đàn ông.”
Đàn ông?
Bùm một cái, thậm chí còn không hiểu câu nói của anh cuối cùng là muốn nói cái gì.
Cố Hiểu Thần hoang mang mở cửa xe, cúi đầu chạy vào trong khách sạn.
***
Sắp xếp của ngày thứ tư là tham quan mấy toà cao ốc tài chính mậu dịch, vào buổi tối, căn bản là phải cùng đi bờ biển dự tiệc đốt lửa trại. Nhưng trời không đẹp, buổi chiều ngày hôm đó lại đổ cơn mưa không dứt. Không thể đi bãi biển nên chuyển sang đi một Pub nổi tiếng đã được đặt trước. Phòng lãnh đạo riêng, phòng cấp dưới riêng.
Khoảng mười giờ, bầu không khí đang rất vui vẻ, Cố Hiểu Thần đã hơi buồn ngủ.
Cô vỗ Tiểu Lý ở một bên, nhẹ giọng nói, “Tôi bắt xe về trước đây. Cậu cứ từ từ chơi nhé.”
“Được. Cẩn thận nhé.” Tiểu Lý đáp rồi nhanh chóng cùng người khác chơi. Có người gọi điện thoại đến, Tiểu Lý thấy là Chu Trị Thanh gọi, lập tức nhận cuộc gọi, không dám sơ suất, “Quản lý……….. trợ lý Cố đã đi về rồi…….”
Cố Hiểu Thần một mình đi ra khỏi Pub, trời không còn mưa nữa, không khí rất trong lành.
Dọc đường không có ai, cô đi ra khỏi con hẻm ngoằn ngoèo rồi đi đến đường lớn chuẩn bị bắt xe.
Nhưng đi lòng vòng mãi mới phát hiện ra mình bị lạc đường.
Lúc này, điện thoại di động vang lên.
Cố Hiểu Thần cầm điện thoại lên nhìn, dãy số lạ trên màn hình khiến cô lo sợ, cô vừa đi nhanh vừa nhận cuộc gọi.
Đầu điện thoại bên kia vang lên giọng trầm thấp của Ngũ Hạ Liên, “Em đang ở đâu.”
Cố Hiểu Thần im lặng, một chữ cũng không nói liền cúp máy.
“Tiểu bảo bối……… tôi đến tìm em đây, có vui không……….. em đừng đi…… tôi tức khắc sẽ tìm thấy em……….” Giọng đàn ông đáng sợ đột nhiên vang lên trong con hẻm vắng, Cố Hiểu Thần vô cùng sợ hãi, căng thẳng nhìn xung quanh đều không thấy có người, nhưng lại cảm giác đối phương dường như đang nhìn chằm chằm cô, cô sợ hãi bắt đầu bỏ chạy.
Có tiếng bước chân dồn dập vang lên, không rõ là bước chân của cô hay là của ai.
Mưa càng lúc càng lớn, dần dần làm cô ướt sũng. Dưới chân trơn trượt, Cố Hiểu Thần thảm hại bị ngã xuống đất, phát ra tiếng động nặng nề, cô bò cũng bò không nổi, toàn thân đau đớn. Điện thoại cũng rơi trên mặt đất, nhưng lại bắt đầu rung lên.
Cố Hiểu Thần cầm lấy điện thoại di động, liền nhận cuộc gọi, Ngũ Hạ Liên ôn hoà xen lẫn giận dữ truy hỏi, “Em đang ở đâu?”
“Em sợ quá……….” Cô nắm chặt điện thoại, giọng nói vô lực, run rẩy.