Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 202: Đừng Sợ




“Chuyện này……….” Người kia liền ấp úng, không biết nên làm gì.

Nhưng lại thấy thái độ kiên quyết của Cố Hiểu Thần, anh ta đành phải quay về bên cạnh Ngũ Hạ Liên thấp giọng hồi bẩm, “Hạ tổng, Cố tiểu thư nói cô ấy không đổi chỗ.”

Ánh mắt Ngũ Hạ Liên lạnh căm quét đến phía nào đó, cô ngồi quay lưng với anh nên không nhìn thấy khuôn mặt của cô. Nguýt một cái, người thuộc hạ kia liền lui đi. Bên cạnh có người đang nâng ly rượu muốn kính rượu anh, khuôn mặt mỹ lệ của Ôn Tĩnh Đồng dưới ánh đèn toát lên sức hút mê người, “Hạ tổng, tôi kính anh một ly.”

Ngũ Hạ Liên cong khoé môi hơi mỉm cười, cùng cô cụng ly, đôi mắt đen nháy ẩn giấu sự thâm sâu.

Cố Hiểu Thần ngồi yên tại chỗ, chỉ cảm thấy mình như đang ngồi trên bàn chông, một phút một giây cũng không muốn ở lại. Đợi một lúc, cô nhìn thấy người kia lặng lẽ rời khỏi đại sảnh bữa tiệc, cô lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vui mừng vì thuộc hạ của Ngũ Hạ Liên cũng không đến để yêu cầu cô đổi chỗ nữa, muộn phiền vì đến cùng là anh muốn làm gì.

Chu Trị Thanh bất động thanh sắc, dường như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, trầm giọng nói, “Trợ lý Cố, Hạ tổng nói cô đổi chỗ, cô cứ đổi là được rồi. Sau này loại chuyện thế này phải học cách thông minh lên một chút.”

“Quản lý, tôi………” Cố Hiểu Thần định giải thích, nhưng nghĩ tới nghĩ lui không biết nên giải thích thế nào. Mối quan hệ giữa bọn họ, cô bất luận thế nào cũng đều không nói ra được, ngược lại là có chút càng ngày càng cảm thấy đen tối. Lời nói đến một nửa đành phải nuốt ngược trở lại, nhìn món ăn trên bàn cũng không thấy ngon miệng.

Tiểu Lý vừa mới từ phòng vệ sinh trở lại, thấy cô không hề động đũa, hoài nghi hỏi, “Trợ lý Cố, cô sao lại không ăn vậy?”

“Tôi đang ăn.” Cố Hiểu Thần cười cười, dùng đũa gắp một viên đậu phộng bỏ vào trong miệng.

Thỉnh thoảng trong bữa ăn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười nói của người phụ nữ từ khu vực trung tâm truyền đến, cùng với tiếng hò reo của những người đàn ông. Bàn của bọn họ cũng giống như vậy. Những người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trên bàn hội nghị đã lộ rõ bản chất khi đến bàn rượu. Chu Trị Thanh uống quá nhiều, nhưng vẫn có người không ngừng kính rượu.

Tiểu Lý đành phải đỡ rượu thay, Cố Hiểu Thần liền hỏi người phục vụ muốn một ly nước suối, “Quản lý Chu, ông uống nước đi.”

“Nước……….. uống nước………..” Chu Trị Thanh uống đến mặt mũi đỏ bừng, cả người toàn là mùi rượu.

Giọng nói của ông ta thô dát khiến Cố Hiểu Thần cau mày, có một khoảnh khắc, cô cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, làm cô nghĩ đến tên biến thái kia. Hoàn hồn nhìn, Chu Trị Thanh đã uống nước xong, lại cùng mấy vị quản lý, chủ quản khác nâng ly. Cô lắc đầu, chắc là do lúc nãy mình căng thẳng quá chăng.



Không dễ gì mới ra khỏi chỗ được, Tiểu Lý đỡ Chu Trị Thanh đi ra khỏi nhà hàng.

“Tôi nói với các người, Hiểu Thần, Tiểu Lý, chuyện uống rượu này là phải học hỏi. Bản lĩnh trên bàn rượu, mới là bản lĩnh thực sự……” Chu Trị Thanh nói nhảm, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo. Dáng người ông ta mập mạp, vóc người Tiểu Lý lại gầy còm, nên có chút dìu không nổi, “Trợ lý Cố, cô nhanh giúp tôi một chút.”

“Được.” Cố Hiểu Thần vội vàng đi lên, dìu một bên kia của Chu Trị Thanh. Bàn tay lớn của ông ta thuận tiện ôm lấy cô, lúc ngẩng đầu, mùi rượu xộc đến, khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái. Đỡ đến cửa toà cao ốc, Tiểu Lý đi lấy xe, chỉ còn lại một mình Cố Hiểu Thần dìu.

Đôi mắt lim dim của Chu Trị Thanh nhìn về phía Cố Hiểu Thần, khoá chặt khuôn mặt trắng mịn của cô, gièm pha cười nói, “Hiểu Thần à, cô có thường nói chuyện với bạn bè không?”

“Không.” Cố Hiểu Thần cười nhẹ nói, khó nhọc đỡ ông ta, lại vừa cách ông ta xa một chút.

Tiếng cười của Chu Trị Thanh vang lên, đột nhiên thấp giọng nói, “Một mình cô, buổi tối………”

“Quản lý Chu.” Lúc này truyền đến tiếng của người thuộc hạ mới xuất hiện lúc nãy. Mấy bước lớn đã đi đến bên cạnh Chu Trị Thanh, mạnh mẽ đưa tay ra dìu ông ta, “Cố tiểu thư, Hạ tổng nói, mời cô đi xe của anh ấy.”

Sao lại là anh ấy?

Lông mày Cố Hiểu Thần cau chặt, “Không cần phiền như vậy.”

“Hạ tổng cũng đã mở miệng rồi, cô đừng từ chối nữa.” Chu Trị Thanh nói mơ hồ không rõ, dùng thân phận của mình áp đặt, “Tôi bây giờ ra lệnh cho cô, cô ngồi xe của Hạ tổng.”

Tiểu Lý lái xe đến, người nam thuộc hạ đỡ Chu Trị Thanh lên xe.

Cố Hiểu Thần nhìn xe trước mặt chậm rãi chạy đi, trong ngực có một loại bực bội. Cô không muốn ngồi xe của anh, cũng không muốn cùng anh có dây dưa gì nữa, nên nhẹ giọng nói với người thuộc hạ kia, “Giúp tôi cảm ơn Hạ tổng, xin lỗi, tôi đi trước đây.”

“Cố tiểu thư……” Người thuộc hạ kia vội vàng gọi, ngăn cản cô, “Xin đừng làm khó tôi.”

Cố Hiểu Thần cũng không muốn làm khó anh ta, nhưng lại không muốn ngồi vào xe của anh.



Hai người giằng co một lúc, người thuộc hạ kia bỗng hô, “Hạ tổng.”

Cố Hiểu Thần đứng quay lưng, sống lưng hoá đá.

Ngũ Hạ Liên trầm lặng đi đến bên cạnh cô, cái gì cũng không nói, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, kéo cô đi về phía chiếc xe đang đậu. Thoạt đầu còn để ý đến có người khác, cô cũng không la lối ồn ào tránh gây chú ý. Đến khi đi xa một chút, cô lúc này mới gầm lên, “Buông ra! Hạ tổng xin hãy buông tay!”

Dùng chìa khoá từ xa mở cửa xe, Ngũ Hạ Liên vẫn nắm chặt tay cô, cứng rắn nhét cô vào trong xe. Anh thậm chí còn cố tình đẩy cô ngồi vào ghế phụ lái, rồi tự mình lên xe.

Cố Hiểu Thần muốn mở cửa xuống xe, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khoá.

“Anh……….” Cô hoảng loạn quay đầu, lạnh giọng mắng, “Tôi không cần anh tiễn.”

Anh lại nắm chặt tay cô, không cho cô làm loạn, bàn tay lớn dùng lực nắm lấy bả vai cô, áp về phía cô. Tư thế như vậy khiến Cố Hiểu Thần vô thức nhớ đến cảnh tượng trước đây mà cô không muốn nhớ, sợ hãi mở to mắt, cô tê tâm liệt phế chống cự gào thét, “Không muốn! Không muốn! Đừng!”

Ngũ Hạ Liên giật mình, nhìn thấy huyết sắc trên mặt cô bị rút cạn, trắng bệch, đôi mắt trong veo kia cũng bất an chớp nháy. Cảm nhận rõ ràng cơ thể cô đang run rẩy, cô ấy….. sợ anh?

Ý nghĩ này xẹt qua não, đột nhiên khiến anh đau lòng.

Cô hỗn loạn đánh anh, “Tôi không muốn!”

Ngũ Hạ Liên dùng lực kéo cô vào trong ngực, hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như đang an ủi một đứa trẻ bị tổn thương, giống như sợ cô sẽ càng xa cách anh.

“Đừng sợ anh.” Anh thấp giọng nói, ở bên tai cô thì thầm, “Anh chỉ muốn giúp em cài dây an toàn.”

“Thần Thần, đừng sợ anh.” Ngũ Hạ Liên khàn giọng lẩm bẩm, bàn tay lớn xoa nhẹ đầu cô, ấn cô về phía mình.