Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 193: Bạn Gái Là Ai




Lái xe đến một nhà hàng cao cấp.

Cố Hiểu Thần không khỏi cau mày, hoài nghi hỏi, “Đến đây làm gì?”

“Đến nhà hàng còn có thể làm gì, dĩ nhiên là dùng bữa.” Châu Thành Trạch trầm giọng nói, một tay mở cửa xe, khuôn mặt tuấn tú nho nhã phản chiếu ánh nắng mặt trời. Nhìn thấy anh ta xuống xe, Cố Hiểu Thần cũng đành phải cầm túi xuống xe theo.

Trong một căn phòng trên tầng ba của nhà hàng, Châu Mặc Sinh, Châu Nhã Như và Lâm Phân đang ở trong đó.

Căn phòng được bài trí đẹp mắt, ba người đang yên lặng thưởng thức trà chờ đợi, trông có vẻ hào nhoáng hơn bình thường. Dường như là đặc biệt chờ ai đó. Châu Nhã Như chải tóc kiểu công chúa, hồng hào xinh đẹp như một con búp bê sứ, cầm tách trà lẩm bẩm nói, “Sao anh còn chưa tới?”

“Vội cái gì.” Châu Mặc Sinh răn đe, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm cửa phòng.

Lâm Phân rót trà cho Châu Mặc Sinh, nhẹ giọng nói, “Thành Trạch nói dẫn bạn gái đến ăn cơm, hai người không cần căng thẳng như vậy. Cẩn thận lại doạ tiểu như nhà người ta.”

“Dì phân! Anh lần này nếu đã có thể dẫn bạn gái đến ra mắt chúng ta, còn đặc biệt giới thiệu với chúng ta, vậy mối quan hệ giữa bọn họ nhất định rất không bình thường. Cha luôn muốn ôm cháu, mơ ước này cũng không còn lâu nữa sẽ thành hiện thực rồi!” Châu Nhã Như không khỏi ồn ào.

Châu Mặc Sinh cười, nhưng không thể làm gì với cô ấy.

Lúc này, cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ vang.

“Vào đi.” Châu Mặc Sinh nói lớn, ánh mắt ba người đồng thời nhìn đến.

Người phục vụ mở cửa phòng, sau đó tránh sang một bên, “Tiên sinh, tiểu thư, mời.”

Châu Thành Trạch tư thế oai hùng tiêu sái, thân hình cao thẳng chắn ở cửa, cũng chắn tầm mắt của mọi người. Ba người bởi vì muốn nhìn thấy bạn gái mà anh dẫn đến, nên im lặng không lên tiếng. Anh ung dung mỉm cười, chậm rãi quay đầu với một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn phía sau anh.

Một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt mọi người, lập tức khiến ba người sững sờ, hoang man vô cùng.

Vậy mà lại là Cố Hiểu Thần?



Ba người còn đang choáng váng, còn Cố Hiểu Thần nhìn ba người bọn họ, đồng thời ngây người.

“Ngồi đi.” Châu Thành Trạch nhìn cô thúc giục, tuấn dung có chút dịu dàng.

Cố Hiểu Thần có chút hốt hoảng còn có chút bất an, nhưng chỉ nghe theo đi về phía bàn ăn, lúc này đến cả nụ cười cũng cứng ngắc. Tình huống này cô chưa từng gặp trước đây. Mấy năm nay, ngoại trừ thỉnh thoảng đến Châu gia gặp bọn họ, thì từ trước đến giờ cô cũng không có bất kỳ qua lại nào với Châu gia bọn họ ở bên ngoài, càng không nói đến tình huống như bây giờ.

“Chú Châu………” Cố Hiểu Thần vừa mới định mở miệng chào, Châu Mặc Sinh đột nhiên đập bàn, “Thành Trạch! Con theo ta ra ngoài!”

Châu Mặc Sinh tức giận bỏ đi, Châu Thành Trạch cười trấn an Cố Hiểu Thần, dặn dò một tiếng “đợi một lát”, cũng đi ra ngoài theo. Hai người vừa đi, bầu không khí càng thêm nặng nề, Châu Nhã Như làm sao cũng không thể tiếp thu được, nhìn chằm chằm Cố Hiểu Thần không dứt, cô làm sao cũng không nghĩ ra được anh trai sẽ dẫn cô ta đến gặp bọn họ.

Mà lại còn với tư cách là “bạn gái”!

“Cố Hiểu Thần, cô đã làm gì? Cô trở thành bạn gái của anh trai tôi từ lúc nào?” Châu Nhã Như có chút giận dữ, vừa cảm thấy không đáng cho anh trai, vừa cảm thấy quá rối loạn, “Dì Phân đã gả cho cha tôi, nếu như cô lại gả cho anh trai tôi, vậy sẽ thành cái gì?”

Cố Hiểu Thần giật mình, cô ấy đến cùng là đang nói cái gì? Bạn gái gì?

“Con không ăn nữa! Dì Phân, con đi trước đây!” Châu Nhã Như nghiến răng nói, xách túi lên bỏ đi.

“Nhã Như………” Lâm Phân vội vàng gọi, Châu Nhã Như đã đi thẳng đầu cũng không quay lại. Cửa lại đóng sầm lần nữa, “Ầm-------” một tiếng, trong lòng Cố Hiểu Thần lo âu, mù tịt hỏi, “Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Hiểu Thần, con và Thành Trạch đang yêu nhau à?” Lâm Phân nhìn Cố Hiểu Thần, ánh mắt đó có chút băn khoăn.

“Con không có!” Cố Hiểu Thần kinh ngạc, kiên quyết phủ nhận, “Mẹ, mẹ nghe ai nói vậy?”

“Tại sao con còn muốn giấu mẹ? Thành Trạch cũng dẫn còn đến đây ra mắt mọi người rồi, còn nói con là bạn gái của nó!” Lâm Phân đưa tay nắm lấy tay cô, vừa lo lắng vừa quan tâm, “Hiểu Thần, con nói thật với mẹ, con có thích Thành Trạch không?”

Cố Hiểu Thần nắm lại tay bà, ngữ khí càng thêm kiên quyết, “Mẹ, con không thích anh ta.”

“Vậy được rồi.” Mày liễu Lâm Phân hơi cau lại, nhẹ giọng nói, “Nhưng Thành Trạch dường như có ý với con. Con đổi số đi, sau đó nói cho mẹ biết. Sau này có chuyện gì, trực tiếp gọi điện cho mẹ. Đừng có bất cứ qua lại nào với Thành Trạch nữa.”



Cố Hiểu Thần gật đầu.

“Nếu như nó đến nhà tìm con, vậy phải làm thế nào đây?” Lâm Phân lại nghĩ đến trường hợp này, liền không biết nên làm thế nào cho phải.

Cố Hiểu Thần nhẹ nắm tay bà, an ủi, “Mẹ con tìm được công việc mới rồi. Nhưng công ty hơi xa, nên con định chuyển nhà.” Cô lại sợ Lâm Phân không yên tâm, nên tiếp một câu, “Đó là căn hộ dành cho nhân viên công ty, con ở cùng hai người đồng nghiệp nữ nữa.”

“Như vậy cũng tốt.” Lâm Phân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Hiểu Thần, con đi trước đi. Không lúc Thành Trạch quay lại đây thì không hay.”

Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, đứng dậy rời đi, “Vậy con đi trước đây.”

“Một mình cẩn thận.”

“Con biết rồi.”

***

Ra khỏi nhà hàng, Cố Hiểu Thần lập tức vội vàng trở về nhà thu dọn đồ đạc. Cô thậm chí không dám ở lại lâu, vội vàng nhanh chóng đi đến căn hộ nhỏ mới thuê. Ngồi trên taxi, cô ôm túi hành lý cảm thấy giống như đi chạy nạn.

Nhà của cô vậy mà không thể về.

Sau khi cô đổi số điện thoại, gửi tin nhắn nói với Lâm Phân mối quan hệ của cô với mấy người bạn rất tốt. Cô sợ Dư Hồng trở về sẽ không tìm được cô, nên đặc biệt để lại tin nhắn thoại.

Căn hộ siêu nhỏ đã trở thành căn nhà mới của cô.

Châu Thành Trạch quả nhiên không tìm cô nữa, cuộc sống bình lặng dường như đã trở lại.

Mãi đến một ngày, lúc công ty tổ chức cuộc họp, Cố Hiểu Thần nghe được quản lý Chu nói, “Đối tượng hợp tác lần này của Ngân hàng thương mại chúng ta là Ngũ thị có tiếng tăm lẫy lừng. Trợ lý Cố, cô lúc trước đã từng làm việc ở Ngũ thị, khoản tiếp đãi sẽ do cô phụ trách. Không có vấn đề gì chứ?”

Ngũ thị sao………… Cố Hiểu Thần mỉm cười, “Không thành vấn đề.”