Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Một giờ chiều, phòng làm việc sau thời gian nghỉ trưa lại bắt đầu bận rộn.
Cố Hiểu Thần đang sắp xếp văn kiện liên quan, cô không ngờ mình sau khi rời khỏi Ngũ thị, lại sẽ có một ngày đi đến Ngũ thị, mà còn với tư cách là đối tác hợp tác. Quay đầu nhìn về phía màn hình máy tính, ngón tay gõ bàn phím nhập dữ liệu nhanh như bay. Thấu kính phản chiếu những tiêu đề chi chít, khuôn mặt trắng mịn của cô bình tĩnh điềm đạm.
Đến khi tài liệu đã được chỉnh lý xong hết, Cố Hiểu Thần cầm văn kiện đứng dậy đi vào gian phòng quản lý.
“Quản lý Chu, văn kiện đã chuẩn bị xong.” Cố Hiểu Thần đặt văn kiện lên bàn làm việc, ý nói ông xem lại rồi phê duyệt.
Chu Trị Thanh ngẩng đầu lên, khuôn mặt mập mạp hào phóng nở nụ cười.
“Trợ lý Cố, pha cà phê giúp tôi.” Ông sai bảo.
“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp một tiếng, lại xoay người đi ra.
Qua một lúc, cô pha cà phê xong đã trở lại.
“Quản lý Chu, cà phê của ngài.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, chuẩn bị đặt ly cà phê xuống.
Chu Trị Thanh “ừ” một tiếng, đưa tay ra lấy, lúc cầm ly cà phê tình cờ chạm vào ngón tay cô, sau đó cầm lấy ly cà phê trên tay cô, Cố Hiểu Thần hơi cau mày, lập tức cảm giác có chút không thoải mái, ông ta lại như không có chuyện gì, trầm giọng nói, “Đã sắp đến thời gian. Đi chuẩn bị xe rồi theo tôi đến Ngũ thị.”
“Vâng.” Cố Hiểu Thần không nghĩ nhiều nữa, có lẽ chỉ là không cẩn thận chạm phải.
Đợi người đi rồi, Chu Trị Thanh đặt ly cà phê xuống, một hớp cũng không uống.
Lập tức, Cố Hiểu Thần theo quản lý Chu Trị Thanh đến Ngũ thị, đi theo còn có một nam cấp dưới khác. Lúc họ đến Ngũ thị cũng vừa đúng hai giờ.
Ba người chậm rãi đi vào đại sảnh tầng trệt, cô gái lễ tân mỉm cười nói, “Xin hỏi có hẹn trước chưa ạ?”
Cố Hiểu Thần đang đứng phía sau Chu Trị Thanh, cô bước lên trước một bước mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Chúng tôi là Công ty Ngân hàng thương mại, đã hẹn với quản lý Hà của bộ phận phát triển đàm phán thảo luận lúc hai giờ chiều.”
“Xin đợi một lát.” Cô gái lễ tân là người mới đến, nên không biết Cố Hiểu Thần. Cô lập tức gọi điện cho bộ phận phát triển, đã liên hệ được người liên quan. Sau đó cúp điện thoại, lịch sự nói, “Các vị mời theo tôi.”
Bọn họ được lễ tân dẫn đến thang máy đi lên tầng.
Cuối cùng cũng đến bộ phận phát triển.
Trong phòng họp, quản lý Hà và hai người trợ lý đã có mặt đợi sẵn.
Nhìn thấy đoàn người Chu Trị Thanh, quản lý Hà đứng dậy đi đến đón tiếp, hai người khách sáo chào hỏi, “Quản lý Chu! Mời ngồi!”
“Quá khách sáo rồi, quản lý Hà!”
Quản lý Hà chậm rãi quay đầu, tầm nhìn vô tình lướt về phía hai người ở một bên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng mịn kia, cả người có hơi giật mình.
Cô ấy……….. cô ấy không phải là thư ký phó tổng Cố Hiểu Thần sao?
Cố Hiểu Thần cũng có chút nổi tiếng ở Ngũ thị, vào công ty hai tháng thì đã từ nhân viên bình thường lên làm trợ lý CEO, sau đó lại thăng chức thành thư ký phó tổng. Hơn nữa cô ấy còn qua lại tiếp xúc rất gần với lãnh đạo cấp cao trong thời gian dài, tự nhiên sẽ khiến người ta chú ý.
“Quản lý Hà. Chào anh.” Cố Hiểu Thần dĩ nhiên là biết anh ta, mỉm cười nói.
Chu Trị Thanh muốn lôi kéo quan hệ, để thuận buồm xuôi gió ký kết hiệp định càng sớm càng tốt nên trầm giọng nói, “Cố tiểu thư đã từng làm việc ở Ngũ thị, bây giờ là trợ lý riêng của tôi. Tôi tin cô ấy hiểu rõ Ngũ thị, cũng đồng thời tin Ngũ thị đã hiểu rõ năng lực của cô ấy. Đàm phán lần này, sẽ do trợ lý Cố thuyết trình.”
Phòng họp yên lặng, mỗi bên ngồi một phía, Cố Hiểu Thần phân phát tài liệu có trật tự rồi bắt đầu thuyết trình.
Giọng của cô trong trẻo có lực, không nhanh không chậm.
Ánh nắng chiếu lên một bên khuôn mặt điềm tĩnh nghiêm túc của cô, toát ra một loại sức hút đặc biệt, vô cùng êm tai thích mắt.
“Quản lý Chu, kế hoạch phát triển của Ngân hàng thương mại thực sự rất xuất sắc, Ngũ thị rất quan tâm đến dự án hợp tác với Ngân hàng thương mại. Chúng tôi sẽ đưa ra câu trả lời vào thời gian sớm nhất.” Cuộc đàm phán kéo dài gần một tiếng đồng hồ, thuận lợi viên mãn kết thúc, quản lý Hà cười nói, bắt tay hữu nghị với Chu Trị Thanh. Lại nhìn về phía Cố Hiểu Thần, buột miệng gọi “thư ký Cố”, nhưng nhận thấy cách gọi này không đúng, nên đã nhanh chóng bình tĩnh sửa lại, “Trợ lý Cố, thực sự rất xuất sắc.”
“Quản lý Hà quá khen rồi.” Cố Hiểu Thần mỉm cười điềm đạm, đột nhiên lại nhớ đến tình huống lần đầu thuyết trình.
Lúc đó, anh dường như cũng nói câu giống như vậy.
--- Thật sự rất xuất sắc.
***
Tầng cao nhất của toà nhà Ngũ thị.
Trong văn phòng rộng lớn, máy điều hoà trung tâm thổi ra hơi ấm.
Quản lý Hà của bộ phận phát triển đang đứng trước bàn làm việc, nơm nớp lo sợ báo cáo những công việc gần đây của bộ phận.
Dẫu biết không phải là do quá nóng, nhưng trên trán của anh ta lấm tấm mồ hôi, giọng nam cũng có chút run, “Đó hầu như là tất cả những công việc liên quan của bộ phận phát triển trong thời gian tới, đầu tư phát triển cần hai tỷ, ước tính lãi có thể thu được gần năm trăm triệu.”
Người đàn ông lãnh đạm nghiêm nghị ngồi ngay ngắn trên ghế điều hành, chậm rãi không mở miệng nói gì. Tóc đen dài, khuôn mặt đẹp trai quyến rũ xấu xa không có biểu tình gì. Anh rũ đôi mắt hổ phách xuống, lông mi cong vút khiến phụ nữ cũng cảm thấy ghen tỵ, che đi bóng đen sâu thẳm dưới mi mắt. Đôi môi mỏng lạnh lùng khẽ mím lại nhưng lại có một đường cong vô cùng gợi cảm.
Cả người quản lý Hà lo sợ, giống như muốn xoa dịu bầu không khí nặng nề này, “Liên thiếu gia, cuộc đàm phán với Công ty Chứng khoán Ngân hàng thương mại phải chăng có thể ký kết thoả thuận không? Thư ký Cố…………” Anh ta dừng lại một chút, đổi lời nói, “Cách giải trình của trợ lý Cố vô cùng xuất sắc, tôi tin rằng Ngân hàng thương mại là một công ty rất tốt, tương lai tươi sáng…….”
Anh ta vẫn đang thao thao bất tuyệt nói, đôi mắt lạnh băng của Ngũ Hạ Liên lại có một tia sáng, nhưng không nhìn ra được.
“Ngân hàng thương mại?” Giọng nam của anh trầm thấp trống rỗng, vừa uy hiếp vừa chấn tâm.
Liên thiếu gia từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng đã mở miệng, quản lý Hà lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói, “Vâng! Là Công ty Chứng khoán Ngân hàng thương mại! Công ty này mới niêm yết năm năm ở Hồng Kông, trong thời gian này đã phát triển………….”
“Giải thích cái gì?” Anh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh đủ có thể đông cứng người ta.
Quản lý Hà không khỏi run lên, giải thích đúng sự thật, “Cố Hiểu Thần thư ký của phó tổng, cô ấy bây giờ là trợ lý của quản lý bộ phận ngân hàng đầu tư Công ty Chứng khoán Ngân hàng thương mại. Buổi đàm phán lần này là do cô ấy thuyết trình.”
Ánh mắt tan rã của Ngũ Hạ Liên chậm rãi tụ lại, rút một điếu thuốc châm lửa, giữa những ngón tay cháy lên một đốm lửa nhỏ, anh hút một hơi thuốc, trầm giọng nói, “Hợp tác với Ngân hàng thương mại, anh không cần phụ trách nữa.”
Quản lý Hà liền hoài nghi, lại nghe thấy anh nói, “Ra ngoài.”